Chương 78THẾ GIỚI TU CHÂN (27)
Phi Thăng Đài vốn đang chật chội đến mức con kiến cũng chui không lọt, chỉ trong vài phút liền trống rỗng, ngay cả một bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Ở đây không có mây mù vờn quanh, cũng không có kiến trúc đại khí rộng lớn gì, chỉ có ngọc thạch để lát đất trống, Phi Thăng Đài ở ngay chính giữa không trung.
Xa xa là núi non trùng điệp, núi non trùng điệp, mơ hồ có thể thấy một vài kiến trúc.
Phượng Từ không hề cảm thấy có một chút khác thường nào, nắm tay Thời Sênh đi xuống khỏi Phi Thăng Đài.
"Vừa rồi những người đó tới để làm gì?" Thời Sênh không hiểu hỏi.
"Không biết." Phượng Từ mê man lắc đầu.
Thời Sênh: "..." Ngươi có đúng là người của Tiên giới hay không vậy?
Phi Thăng Đài đang yên tĩnh bỗng nhiên lại có động tĩnh, Thời Sênh nhíu nhìn sang, còn có người phi thăng?
Gần đây là ngày lành để phi thăng sao?
Nhưng mà xuất hiện ở trên Phi Thăng Đài cũng là một thân ảnh rất quen thuộc, Diệp Thanh Thu!
Ồ, không phải nàng ta đã sớm phi thăng lên trước cô rồi sao? Thế nào còn tới sau cả cô vậy?
Phi thăng mà cũng có thể chỉnh sửa lùi thời gian để tới sau một chút, nữ chính, ngươi cũng thật trâu quá đi!
Diệp Thanh Thu cũng nhìn thấy Thời Sênh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt âm trầm, vừa cảnh giác vừa căm hận nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Nhưng vào đúng lúc này, một vài bóng người vừa mới chạy trốn từ bốn phương tám hướng nhô ra, như ong vỡ tổ hướng về phía Diệp Thanh Thu, bao vây lấy nàng ta, cũng không để ý nàng có đồng ý hay không, ba chân bốn cẳng lôi người bỏ chạy, chớp mắt liền không thấy tung tích.
Thời Sênh: "..." Những người này là tới đón Diệp Thanh Thu?
Đãi ngộ của nữ chính đại nhân thật là tốt, cho dù không có nam chính mà vẫn còn có nhiều người tới đón nàng ta như vậy.
Thời Sênh không biết, thật ra đại đa số những người này là tới để vây xem cô, chỉ là bởi vì cô cùng Phượng Từ đứng cùng một chỗ nên bọn họ nào dám vây xem gì nữa.
"Nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu?" Phượng Từ nghiêm túc hỏi.
"Còn có thể chọn?" Tiên giới có thể nhân tính hóa như thế sao?
Phượng Từ nở một nụ cười nhẹ, khí phách nói: "Nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu, ta liền đoạt đến cho nàng."
Thời Sênh: "..."
Ta muốn ở Tiên cung của Tiên đế!
"Huynh nghỉ ngơi ở đâu?" Thời Sênh sợ nếu cô nói câu kia, Phượng Từ thật sự sẽ mang cô đi đoạt Tiên cung của Tiên đế mất, sau đó cô vừa phi thăng liền đặc biệt dương danh Tiên giới.
Ánh mắt của Phượng Từ lóe lóe, cẩn thận lại cẩn thận hỏi: "Tiểu Thù... muốn ở chỗ ở của ta?"
"Không được sao?" Câu hỏi này không giống như là phong cách của Phượng Từ, bình thường hắn hận không thể đem toàn thân cao thấp của cô đều dán lên người hắn, thế nào bây giờ...
Thời Sênh nghi hoặc nhìn về phía Phượng Từ, thân là đại Boss của nhân vật phản diện, không phải sẽ ở nơi đặc biệt kém đấy chứ?
Phượng Từ mím chặt khóe môi, đáy mắt có chút giãy giụa, cuối cùng hắn vẫn chậm rãi gật đầu.
Tới nơi, Thời Sênh mới biết được, nơi ở này là vô cùng kém a!
Căn bản là không có cách nào để ở được!
Mẹ nó, cỏ hoang cũng cao hơn cả một đầu người, phòng ở đâu? Đừng nói là bị cỏ hoang che mất?
Bây giờ bản cô nương nói muốn đi cướp Tiên cung của Tiên đế thì có còn kịp hay không?
"Tiểu Thù..." Phượng Từ thận trọng nhìn Thời Sênh,"Ngày mai ta sẽ đi bắt vài người qua đây để xây cho nàng một cung điện lớn nhất, xinh đẹp nhất."
Thời Sênh vô lực khoát khoát tay,"Trước đây huynh luôn ở đây một mình sao?"
Địa bàn rất lớn, nhưng mà ở đây căn bản cũng không giống như là nơi mà người bình thường có thể ở được, hoàn cảnh bên ngoài cũng vô cùng ác liệt.
Phượng Từ rũ mí mắt nhìn xuống, cúi đầu lên tiếng,"Ừ."
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, đúng lúc thấy đường cong hoàn mỹ nơi gò má của hắn, khóe môi của hắn khẽ mím, ánh mắt buông xuống, nhìn qua lộ ra một chút cô tịch.
Thời Sênh giẫm lên mặt đất đầy hoang vu, đi tới trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Sau này chúng ta liền ở nơi này."...
Phượng Từ nói sẽ bắt người đến xây dựng cung điện, ngày thứ hai, Thời Sênh thật sự thấy một đám người có vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa kinh hoảng đang làm việc, Tiên nhân xây cung điện đương nhiên không giống người phàm, căn bản là đều sử dụng phép thuật, một cung điện trong mấy canh giờ liền làm xong.
Phượng Từ cũng không biết cướp được ở nào, toàn bộ cung điện được bày biện nhìn qua vô cùng hoa lệ.
Chúng Tiên quân bị cướp: "..."
Cung điện cũng không lớn, phía trước là một đại điện, bên cạnh có trắc điện của hai người, phía sau chính là một phòng ngủ.
Dựa vào thói quen đi ngủ của Thời Sênh và Phượng Từ, một phòng ngủ cũng không có gì không đúng, nhưng mà cô luôn cảm thấy cái giường kia có cái gì đó không đúng lắm.
"Đây là cái gì?" Thời Sênh đưa tay sờ sờ, trong nháy mắt liền thu tay về.
Mẹ nó, lạnh quá!
"Huyền băng nghìn năm." Phượng Từ chớp mắt một cái,"Tiểu Thù là băng linh căn, ngủ ở trên đây có thể phụ trợ cho nàng tu luyện."
Là thế sao?
Nhưng mà vì sao luôn cảm thấy quái quái ở chỗ nào đấy!
Đến tối, cuối cùng thì Thời Sênh cũng biết quái ở chỗ nào, bây giờ cô căn bản không có cách nào chống lại được sự lạnh lẽo của chiếc giường này, còn Phượng Từ nằm ở bên cạnh lại giống như một cái hỏa lò, cô vô ý thức sẽ sát lại gần vào trong ngực của hắn.
Thời Sênh nắm chặt vạt áo của Phượng Từ, lạnh đến mức run run,"Huynh cố ý có đúng hay không?"
Lửa trong cơ thể cô là lửa không có độ ấm, nhưng mà từ trên người Phượng Từ lại có, trên người hắn cực kỳ ấm áp, làm cho cô vô cùng muốn gần gũi với hắn, đụng vào hắn...
Phượng Từ vô tội chớp mắt,"Ta không có."
Không có cả nhà ngươi ấy!
Thời Sênh cắn răng, trừng hắn một lúc lâu, cuối cùng không có cách nào đành rúc vào trong ngực hắn.
Phượng Từ hài lòng ôm Thời Sênh, hôn một cái ở trên trán cô, cuối cùng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, tìm kiếm đến khóe môi cô hôn một cái nữa.
Thời Sênh không kịp đề phòng, bất ngờ bị hôn, vốn còn có chút lạnh, bị Phượng Từ hôn như vậy, bỗng nhiên cũng không còn thấy lạnh nữa. Thời Sênh sững sờ trong chốc lát rồi để mặc Phượng Từ thâm nhập từng chút, từng chút một.
Đến tận khi cô cảm giác được có cái tay đang châm lửa ở trên người mình, cô mới hoàn hồn.
Chẳng biết từ lúc nào Phượng Từ đã ở trên người cô, cô sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của Phượng Từ. Ánh sáng cũng không phải rất sáng, nhưng đủ để thấy rõ biểu tình ở trên mặt của Phượng Từ, hắn khẽ khép hờ mắt, lông mi thật dài run rẩy, vẻ mặt thành kính giống như là một tín đồ.
Ở trong lòng hắn, hắn coi cô là gì?
Bỗng nhiên Thời Sênh có chút mê man, ánh mắt của cô càng ngày càng trống rỗng, cứ nằm như vậy, mặc kệ động tác của Phượng Từ.
"Tiểu Thù?" Phượng Từ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi không có tiêu cự của Thời Sênh, có chút luống cuống,"Có phải ta lại chọc cho nàng tức giận hay không?"
Mà nàng một câu cũng không trả lời mình?
Con ngươi của Thời Sênh từ từ tập trung lại, cuối cùng rơi vào trên gương mặt của Phượng Từ, giọng nói của cô có chút khàn khàn,"Phượng Từ, ở trong lòng huynh, ta là gì của huynh?"
"Nàng là người quan trọng nhất của ta." Phượng Từ đáp không chần chờ chút nào,"Ta hy vọng có thể ở cùng một chỗ với nàng vĩnh viễn."
Nàng là người quan trọng nhất của ta...
Quan trọng nhất!
Ánh mắt Thời Sênh lại bắt đầu chạy vào khoảng không, trong con ngươi rõ ràng in rõ hình ảnh của Phượng Từ nhưng mà lại giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn thấy một người khác.
Ở trong đó rất lạnh lẽo, Phượng Từ nhìn thấy có chút kinh hãi.
"Tiểu Thù, Tiểu Thù, nàng đừng như vậy." Phượng Từ từ trên người Thời Sênh lật qua một bên, ôm nàng thật chặt,"Nếu như nàng không thích thì ta sẽ không làm như vậy nữa là được, Tiểu Thù..."
Lời của Phượng Từ còn chưa nói hết, Thời Sênh đột nhiên xoay người đặt ở trên người hắn, ở trong tầm mắt hoang mang cùng nghi hoặc của hắn, chủ động hôn lên môi hắn, nụ hôn của nàng mang theo dục vọng xâm chiếm như mưa rền gió dữ.
Thân thể Phượng Từ cứng đờ, trong con ngươi màu đỏ sậm hiện lên một luồng tơ máu, bất chợt liền bị vẻ ôn nhu vô hạn che giấu, hô hấp của hắn có chút nặng nhọc.
Ngoài điện ánh trăng sáng rõ, bóng cây lắc lư, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong điện cảnh xuân vô hạn, bóng người giao triền, một phòng ám hương.