Tiễn ông Diệp đi rồi, Thời Sênh lại đi tiễn đám lính trẻ ở quân doanh đặc huấn. Bọn họ đã thông qua khảo hạch, hiện tại cần phải về thủ đô báo danh, chính thức hành trình gây dựng sự nghiệp của mình.
Một đám người ngồi vòng tròn trên sân huấn luyện, nói tới những chuyện đã trải qua mấy năm này.
Mấy năm nay đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào giấc mơ, chắc chắn là vất vả, không trải qua gian khổ sao có thể học được bản lĩnh chứ?
"Huấn luyện viên, thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô, có lẽ giờ tôi vẫn là một người lính tầm thường."
Thời Sênh liếc nhìn hắn,"Hiện tại anh vẫn chỉ là lính bình thường thôi, không thể lên trời được đâu."
Người này rất không phục, siết chặt nắm tay,"Sớm hay muộn gì tôi cũng có thể."
Thời Sênh: "..."
"Huấn luyện viên, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không?"
"Huấn luyện viên..."
Sau đó, một đám người khóc đến rối tinh rối mù, say đến mức dưới đất người nằm la liệt.
Ngày đặc huấn cuối cùng. ...
Sau khi quân doanh đặc huấn kết thúc, ông Cốc không cho Thời Sênh tới quân khu mà bắt cô ở nhà cùng bà Cốc.
Ông Cốc nói với Thời Sênh thế này...
Sau này Diệp gia đều là của con, an tâm làm một thái thái giàu có là được, ở nhà học tập mẹ con nhiều một chút, đừng cả ngày giống như mấy thằng con trai thế.
Thời Sênh: "..." WTF?
Ông Cốc, ông đánh chủ ý lên Diệp gia như thế, ông Diệp có biết không?
"Tiêu Lam, sao bên ngoài ồn ào thế?" Âm thanh của bà Cốc vang lên từ bên trong.
Thời Sênh đi ra ngoài cổng nhìn xem, thấy một đám người đi về phía bên này.
Dẫn đầu là một người đàn bà có gương mặt hơi khắc nghiệt,"Là ở đây, ai da, Phu nhân Phó tư lệnh ơi, bà hãy làm chủ cho chúng tôi với."
Bà ta còn chưa đi tới gần đã bắt đầu kêu gào.
Cảnh vệ đứng bên ngoài lập tức ngăn người lại.
Người đàn bà ngồi phệt xuống đất giãy đành đạch,"Phu nhân Phó tư lệnh mà không làm chủ cho chúng tôi thì chúng tôi làm sao có thể sống nổi. Ai da trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này?"
Bà Cốc đi từ trong nhà ra, biểu tình rất không vui,"Sao lại tới nữa rồi?"
Bà Cốc thường luôn tỏ ra dịu dàng với tất cả mọi người, ít khi lộ ra vẻ mặt này.
"Mẹ quen à?" Thời Sênh đỡ bà Cốc.
"Nhà mẹ đẻ Từ Mi, tới tìm người thân. Trước đây mấy ngày đã tới một lần, Từ Mi không nhận họ, họ liền làm ầm lên tìm mẹ. Đây là chuyện nhà Từ Mi, lại làm ầm đến chỗ mẹ, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ chứ?"
Cực phẩm thân thích của Từ Mi lên sân khấu nha!
"Mẹ về nghỉ ngơi đi, con ra xử lý cho."
Bà Cốc lắc đầu,"Con giải quyết làm sao được."
"Mẹ, con là người đã trải qua quân doanh đặc huấn, chuyện phiền toái nhỏ này sao lại không giải quyết được chứ?" Thời Sênh trấn an bà Cốc,"Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ xử lý tốt. Tim của mẹ không khỏe, chút nữa nhỡ xảy ra chuyện gì thì con biết giải thích với ba thế nào?"
"Chuyện này..."
"Vào đi thôi, vào đi thôi." Thời Sênh đẩy bà Cốc vào nhà rồi mới xoay người ra khỏi sân, còn tiện tay đóng cổng lại.
Thời Sênh cũng không lại gần bọn họ mà phân phó cảnh vệ, bảo anh ta mau liên lạc với Hạ Vũ.
Thời gian Hạ Vũ về đây cũng không khác cô là bao, khả năng hắn cũng chưa biết chuyện này.
Cực phẩm thân thích của vợ hắn, để hắn tới xử lý là quá đúng rồi.
Nhóm người này làm loạn ở đây nên nhanh chóng có người tới vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, tất cả đều là lời châm chọc, mỉa mai hoặc xem kịch vui.
"Từ Mi cũng thật là, có chút tiền là đến nhà mẹ đẻ cũng không cần, nếu tôi mà có đứa con gái như thế chắc cũng bị làm cho tức chết."
"Từ Mi cũng thật tàn nhẫn, cả một gia đình như thế mà nói đuổi là đuổi."
"Đổi thành tôi chắc tôi cũng không tuyệt tình được như thế..."
"Thật là không ngờ, nhìn Từ Mi ngày thường cũng không nhẫn tâm như thế."
Có người vây xem nên nhóm người nhà Từ Mi càng khóc và mắng dữ hơn. Tóm lại, lúc này Từ Mi chính là một đứa con gái độc ác có tiền không nhận người nhà.
Cảnh vệ mau chóng tìm Hạ Vũ tới.
Hạ Vũ từng gặp mẹ Từ Mi một lần nên nhận ra ngay, còn những người khác thì hắn không quen biết. Hắn tiến lên đỡ mẹ Từ Mi dậy: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây rồi?"
Mẹ của Từ Mi gạt nước mắt nước mũi kể lể,"Ai da, con rể ơi, vợ con thật không thể chấp nhận được, hiện tại còn không nhận người mẹ đẻ ra nó nữa. Mẹ không có cách nào mới tới tìm phu nhân Phó tư lệnh làm chủ cho mẹ."
Hạ Vũ nhíu mày, sao Từ Mi có thể làm ra loại chuyện này chứ?
"Doanh trưởng Hạ." Thời Sênh bước xuống bậc tam cấp,"Đây là chuyện nhà anh, đóng cửa lại làm ầm lên thế nào cũng được, nhưng đừng tạo phiền toái cho người khác."
Mẹ Từ Mi lập tức nói với giọng the thé,"Con bé này là ai thế hả? Sao lại nói vậy? Chúng tôi tìm phu nhân Phó tư lệnh làm chủ cho chúng tôi thì sao chứ?"
Thời Sênh nhướng mày,"Làm chủ? Chuyện nhà bà tại sao lại bắt người khác làm chủ? Bà trả tiền rồi sao?"
Mẹ nó, một đám đần độn.
Cải cách đã mở ra rồi, đều khẳng định mọi người bình đẳng.
Nhóm người này có quan hệ gì với bà Cốc, tại sao lại bắt bà làm chủ để kéo thù hận của nữ chính chứ?
Vừa nói tới tiền thì sắc mặt mẹ Từ Mi lập tức thay đổi, trừng mắt lên chỉ vào Thời Sênh: "Mày..."
"Mẹ..." Hạ Vũ giờ thấy Thời Sênh thì chỉ thấy đau đầu. Hắn vội vàng giữ mẹ Từ Mi lại, hạ giọng nói,"Đây là con gái của Phó tư lệnh Cốc, việc này phu nhân Phó tư lệnh không quản được, chúng ta về nhà rồi nói."
Thời Sênh lạnh lùng nhìn Hạ Vũ,"Doanh trưởng Hạ, tôi không hy vọng chuyện này tái diễn nữa. Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, xảy ra chuyện gì anh không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Hạ Vũ nhìn Thời Sênh, cố nén tức giận trong lòng,"Tôi sẽ xử lý tốt."
Lúc mẹ của Từ Mi nghe Hạ Vũ nói Thời Sênh là con gái của Phó tư lệnh thì sắc mặt lập tức thay đổi, hơi rụt cổ trốn sau lưng Hạ Vũ. Hạ Vũ nói quay về, hắn cũng không muốn tiếp tục nháo nữa.
Mẹ Từ Mi cũng nhận ra, cô gái trẻ này không dễ nói chuyện như phu nhân Phó tư lệnh. ...
Từ Mi về tới nhà liền nhìn thấy một căn phòng đầy người. Cô ta lạnh lùng nhìn về phía Hạ Vũ ngồi ở giữa.
Ánh mắt Hạ Vũ tràn đầy mỏi mệt, bên kia hắn còn một đống chuyện chưa giải quyết xong, bên này lại như vậy...
Từ Mi thu hồi tầm mắt, nhìn mẹ mình,"Các người lại tới làm gì? Lần trước tôi đã cho các người tiền rồi, các người còn muốn thế nào nữa?"
Đây chỉ là cực phẩm thân thích của cái thân thể này, hơn nữa họ cũng đối xử với cô ấy không tốt. Từ Mi cảm thấy mình cho bọn họ tiền đã là rất nể mặt nguyên chủ rồi, không hề cảm thấy có lỗi với lương tâm.
"Tiểu Mi, sao con lại nói chuyện với mẹ như thế. Mẹ có lòng tốt tới thăm con, con lại lạnh nhạt như thế là sao?" Mẹ Từ Mi không hề nổi giận, ngược lại còn ra vẻ như phải chịu thiệt thòi.
Từ Mi chỉ vào một gia đình kia,"Có lòng tốt tới thăm tôi mà còn mang lắm người tới thế kia sao?"
"Tất cả mọi người đều tới thăm cháu, sao cháu lại không biết tốt xấu như thế hả?" Một người đàn bà ôm con ngồi bên cạnh mẹ Từ Mi lên tiếng.
"Dì cả, dì nói ra những lời này, dì có tin nổi không?" Từ Mi cười lạnh,"Lần này có mục đích gì, nói đi?"
Hiện tại Từ Mi hoàn toàn không muốn nhìn thấy họ, vừa rồi lúc cô ta trở về, những người hàng xóm đều chỉ trỏ nói mát cô ta một chặp, có thể biết lúc cô chưa về, đám người này đã làm ra được rất nhiều "chuyện tốt".
Mẹ Từ Mi cười một cái,"Là thế này, chẳng phải em trai con sắp cưới vợ sao? Mẹ biết con có một căn nhà ở trong thị trấn, con xem có thể cho em trai con mượn làm phòng tân hôn được không?"
Từ Mi trừng mắt, lời này mà bà ta cũng nói ra được ư?