Ngày hôm sau Phương Tiểu Huân mới được nhân viên quét dọn phát hiện, thế là tin tức nam thần bị trói lập tức nhảy lên trang đầu diễn đàn trường.
Đêm đó, thời tiết vẫn còn rất nóng, Phương Tiểu Huân bị trói đến mức toàn thân nổi mẩn đỏ, đành phải ở lại trong phòng y tế trường điều dưỡng.
Nhân lúc y tá rời đi, cô ta tranh thủ gọi điện cho người của mình,"Giết chết Lạc Thù bằng bất cứ giá nào cho tôi."
"Lão đại, đúng lúc em muốn báo chuyện này cho lão đại biết, Lạc Thù và Tô Đồ đang ở bên nhau."
Phương Tiểu Huân ngẩn người,"Tô Đồ? Tô Đồ nào?"
"Còn có thể là Tô Đồ nào được nữa, là người của Tô gia, rất khó dây. Quan hệ giữa Lạc Thù và hắn có vẻ không bình thường. Nếu chúng ta còn động đến Lạc Thù e rằng sẽ gây đến hắn."
"Không giết Lạc Thù thì tôi không nuốt trôi được cơn giận này." Vốn dĩ Lạc gia đã có thù với cô ta, lại cộng thêm những sự việc xảy ra gần đây, cô ta và Lạc Thù đã sớm quyết đấu sinh tử từ lâu.
"Lão đại, cô cố nín nhịn một chút." Người đó cố gắng khuyên giải Phương Tiểu Huân,"Chúng ta tạm thời không để đối đầu với Tô Đồ, chờ thời cơ thích hợp rồi ra tay sau. Tuy gần đây những thế lực khác có hơi tiêu điều, nhưng cảnh sát đã chú ý hơn đến chúng ta rồi, lúc này chúng ta càng phải chú ý hơn."
Tô Đồ thực sự không dễ dây vào. Hắn ta hắc bạch đều không nhúng vào, chỉ có một thân một mình, nhưng người trong giới đều không dám động chạm đến hắn.
Người được mọi người đều kiêng nể như vậy, chắc chắn là có vài phần bản lĩnh.
Phương Tiểu Huân bình phục lại cảm xúc trong lòng, cô ta xoa mi tâm,"Tôi biết rồi."
Không thể kích động, tình hình hiện nay rất không tốt đối với cô ta, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục, khi đó đừng nhắc gì đến chuyện báo thù nữa.
Đợi lúc Phương Tiểu Huân khá hơn mới rời khỏi phòng y tế trường, khi đi ra cô ta bắt gặp Giang Trần Cảnh với vẻ mặt âm trầm. Giang Trần Cảnh như không nhìn thấy cô ta, bước nhanh đi.
"Giang Trần Cảnh."
"Giang Trần Cảnh!"
Phương Tiểu Huân gọi mấy tiếng liền nhưng Giang Trần Cảnh vẫn không để ý đến cô ta. Hàn Mặc thở hổn hển chạy đuổi theo sau, lướt qua người cô ta, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, giống như đã làm chuyện gì sai.
Phương Tiểu Huân nhíu mày nhìn hai người một trước một sau đi lướt qua trước mặt cô ta rồi biến mất. Cô ta cố ép bản thân không đi tìm Giang Trần Cảnh.
Hắn ta làm gì không liên quan đến cô ta.
Phương Tiểu Huân chuẩn bị rời khỏi trường học đi tìm người của mình bàn tính, vừa đi đến cổng trường đã thấy Thời Sênh từ một chiếc xe xuống.
Thời Sênh chống tay vào cửa xe, nói gì đó với người bên trong. Sau đó cô lại nghiêng người vào trong, cánh cửa xe che đi thân hình của cô, không nhìn rõ cô đang làm gì.
Một lát sau Thời Sênh mới đóng cửa xe lại, nhìn chiếc xe rời đi.
Thời Sênh quay người đi vào cổng trường, vừa vặn chạm mặt Phương Tiểu Huân.
"Lạc Thù, đừng tưởng cô có Tô Đồ chống lưng thì tôi không làm gì được cô." Phương Tiểu Huân nắm chặt nắm đấm.
Thời Sênh cười xùy nhẹ một tiếng,"Tô Đồ chống lưng cho tôi lúc nào thế? Hắn giúp tôi đánh nhau hay là phái người cho tôi thế?"
Ông đây mà cần hắn chống lưng sao?
Ông chống lưng cho hắn còn nghe được!
Lời nói của Thời Sênh đã nhắc Phương Tiểu Huân nhớ lại, trước đây khi họ giao đấu đều không hề liên quan gì đến Tô Đồ.
Thời Sênh lượn qua người Phương Tiểu Huân, giọng nói ác ý vang lên,"Phương Tiểu Huân, nếu không phải là cô may mắn thì hôm đó ở cái ngõ nhỏ đó tôi đã xử chết cô luôn rồi."
Phương Tiểu Huân cứng đờ người đứng đó, sự phẫn nộ trong lòng không thể áp chế lại được.
Sao cô ta có thể thua một người không còn gì cả chứ?
Không!
Phương Tiểu Huân đột nhiên ra tay, năm đầu ngón tay nắm lấy bả vai Thời Sênh, nhưng không chạm được đến vạt áo của đối phương.
Phía trước mặt vút một cái, người vừa nãy còn đứng trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô ta.
Phương Tiểu Huân nhanh chóng thay đổi phương hướng, đánh về phía mặt Thời Sênh.
"A! Nam thần và Lạc Thù đánh nhau kìa."
"Lạc Thù cô không biết xấu hổ bắt nạt nam thần. Nam thần cố lên, cố lên cố lên!"
Đám học sinh ra vào hai bên công trường nhìn thấy liền hò hét điên cuồng, có người cổ vũ cho Phương Tiểu Huân, có người chửi mắng Thời Sênh, vô cùng hỗn loạn.
Càng lúc càng có nhiều người vây quanh xem. Phương Tiểu Huân càng đánh lại càng thấy hoảng hốt. Cô ta không phải là đối thủ của Lạc Thù.
Lúc này nếu cô ta thua thì còn mất mặt đến đâu chứ?
Phương Tiểu Huân còn chưa nghĩ xong mình sẽ mất mặt đến đâu thì đã bị Thời Sênh quật ngã xuống đất.
Cảnh tượng huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Phương Tiểu Huân thua rồi.
Thời Sênh vỗ tay, đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Tiểu Huân ở phía dưới,"Phương Tiểu Huân, tốt nhất là cô mau mua sẵn cho mình một ngôi mộ đi, đừng để sau này không có chỗ chôn thân."
Thời Sênh cong lưng, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Phương Tiểu Huân, khóe miệng cong lên một đường đẹp mắt, giọng nói cực kỳ ác liệt,"Cô chắc chắn sẽ chết thôi, đừng sợ."
Phương Tiểu Huân chỉ hận không thể đấm một cái vỡ tan khuôn mặt đó.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Thời Sênh ngồi xổm,"Cô tính kế hại chết cả nhà tôi, lại muốn giết chết tôi, tôi còn chưa hận cô thì thôi, cô lại còn hận tôi nữa, có biết xấu hổ không thế!"
Phương Tiểu Huân cắn răng, từ kẽ răng phun ra một câu,"Toàn bộ Lạc gia các người đều phải chết."
"Đúng đúng đúng, chúng tôi đều phải chết, chỉ một mình cô được sống." Thời Sênh đứng lên, cười châm chọc,"Vậy thì cô hãy trân trọng quãng thời gian mình còn sống này đi."
"Cô cũng không giết được tôi đâu." Thời Sênh càng hống hách và tự tin hơn.
Cô không giết được nữ chính là bởi vì nữ chính có vầng hào quang của nữ chính, còn nữ chính không giết được cô hoàn toàn là bởi vì bản thân nữ chính không có bản lĩnh.
Đừng có nói với cô những thứ như là người khác chưa từng trải qua quá khứ như cô. Ai cũng phải dựa vào thực lực của chính mình để xây dựng thế lực lớn mạnh.
Cô ta cũng giẫm lên xác chết đạp vào máu tanh của người khác để trèo từng bước lên, những ngọn núi lớn chắn đường cô ta chẳng phải đều bị tiêu diệt hết rồi đó sao.
Không có ngọn núi nào không vượt qua được, chỉ dựa vào anh có quyết tâm và nhẫn tâm đủ lớn hay không thôi.
Phương Tiểu Huân khó khăn bò dưới đất, những người khác chỉ đứng xem cũng không dám chạy lên đỡ.
Mấy giây sau cô ta tự mình bò dậy, khập khiễng rời khỏi trường học.
Đến khi đương sự đi hết rồi, đám đông vây quanh mới bắt đầu thảo luận.
"Lạc Thù lợi hại quá..."
"Trước đây sao mình không thấy cô ấy lợi hại như vậy nhỉ?"
"Haizzz, gần đây Lạc Thù thay đổi tính cách, một lời không hợp liền động thủ..."
"Các người mù à? Rõ ràng là Phương Tiểu Huân ra tay trước, Lạc Thù chỉ phòng vệ chính đáng thôi."
"Phòng vệ chính đáng có cần dùng sức mạnh thế không? Rõ ràng là cô ta cố ý."
Hai bên bắt đầu tranh cãi kịch liệt ở cổng trường, sau đó là một cuộc đọ sức nảy lửa diễn ra.
Kết quả là tất cả bao gồm cả Thời Sênh đều được lên loa phát thanh.
"Đề nghị các học sinh sau kiểm điểm bản thân, hành vi ẩu đả đánh nhau trong trường học lần sau không được phép tái diễn... em Lạc Thù lớp 10 – 9, em Phương Tiểu Huân lớp 10 – 7, em Lâm Tịnh lớp 10 – 8, ..."
Phía sau là một tràng dài những cái tên.
Thời Sênh đã được lên loa phát thanh nhiều thành quen rồi, cô cũng không để tâm đến, nhưng những người khác thì khác, có người có lẽ là lần đầu tiên, khóc cha gọi mẹ kêu oan.
Thời Sênh không hiểu tại sao họ phải kích động như vậy làm gì, loa phát thanh cũng chỉ thông báo như vậy thôi, cũng đâu có nói phải xử phạt gì, họ có đến mức phải lo lắng như vậy không?
Sau này Thời Sênh mới biết, lên loa phát thanh đều sẽ bị trừ học phần.
Học phần cơ mà! Ở trường học nào cũng là một thứ rất quan trọng.
Thời Sênh tính thử số lần cô được lên loa phát thanh trường, học phần của cô... có lẽ là bị trừ hết sạch rồi.
Chẳng trách trường học không tìm cô gây rắc rối nữa, một khi học phần của cô bị trừ hết thì trường học có thể cưỡng chế buộc cô thôi học.
Âm hiểm!
Dù sao thì cô cũng không bắt buộc phải ở trường học, thích trừ thì trừ đi!
Ông đây cóc sợ gì hết.