Suốt cả mùa đông, Thời Sênh đều không hề nhúc nhích.
Mùa xuân sắp đến, huyện Bạch Hà yên tĩnh hồi lâu cũng đang dần dần náo nhiệt trở lại.
Tiệm vịt quay của Tô Họa đã mở chi nhánh thứ hai, Thời Sênh cho ngươi đi mua về ăn thử, mùi vị cũng không có gì là đặc biệt, nhưng so với thức ăn ở thời cổ đại, thì đây tuyệt đối được coi là mỹ thực.
Bây giờ, ai muốn ăn vịt quay của Tô Họa còn phải đặt trước.
"Tiểu thư, hôm nay Tô Họa này lại còn muốn mua lại cửa tiệm ở đông thành của chúng ta." Gương mặt Thu Thủy đầy vẻ phẫn nộ bước vào.
Thời Sênh lắc lắc chiếc ghế thái phi, ăn miếng điểm tâm thơm ngon rồi chầm chậm hỏi: "Cửa tiệm nào?"
"Chính là tửu lầu ở đông thành đó." Thu Thủy bước tới trước mặt Thời Sênh.
"Không nhượng cho cô ta là được rồi." Thời Sênh cho miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng.
"Tiểu thư!" Thu Thủy cao giọng,"Cửa tiệm đó chúng ta cũng là đi thuê, vẫn còn một tháng nữa là đến hạn, không biết Tô Họa nghe ngóng được thông tin từ đây, nên đã đi nói chuyện với người chủ của tửu lâu, bây giờ bên đó cũng có ý muốn cho Tô Họa thuê lại."
Thời Sênh: "..." Nữ chính đại nhân à! Gần đây ta không gây phiền hà với ngươi, ngươi hà tất gì phải ghé đầu vào họng súng làm gì?
"Làm ăn thế nào?" Thời Sênh ngồi thẳng người.
"Rất tốt ạ, có thể xếp trước mấy hạng so với cửa tiệm khác của chúng ta." Lượng người trong đó tương đối đông, hơn nữa bọn họ đều mời những sư phụ có thủ nghệ cao siêu, sinh ý mỗi tháng đều rất khả quan.
Thời Sênh cho Thu Thủy hẹn đông gia gặp mặt nói chuyện, nhưng đông gia năm lần bảy lượt từ chối gặp mặt Thời Sênh, nói vòng nói vo là không cho cô thuê, bất luận là trả giá cao thế nào cũng không đồng ý.
Thời Sênh đích thân đến tìm đông gia.
Vừa bước tới cửa, liền nhìn thấy Tô Họa cùng một người đàn ông bước ra, nhìn dáng vẻ có vẻ quan hệ của bọn họ rất tốt, người đàn ông đó tiễn Tô Họa ra cửa rồi quay người đi vào trong phủ.
Tô Họa hơi cúi người trước bậc thềm, liền nhìn thấy Thời Sênh đứng cách đó không xa. Nàng ta nhướng mày nói với Thời Sênh,"Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới muộn rồi."
Thời Sênh liếc nhìn nàng ta, không lên tiếng mà quay người bước đi.
Tô Họa đã thu phục được đông gia, đó chính là bản lĩnh của nàng ta.
Tô Họa giống như đánh vào bịch bông, nàng ta có chút bực bội, Nguyễn Tiểu Dạng này lúc nào cũng bày ra cái bộ dáng khinh người như thế.
Hãy đợi đấy!...
"Tiểu thư, có người tìm ngài." Thời Sênh quay về phủ, được người Nguyễn phủ thông báo có người tìm cô.
"Là ai?"
"Không quen, nghe giọng nói giống như người ở kinh thành đến." Hạ nhân lắc đầu.
Kinh thành?
Trong đầu Thời Sênh hiện lên một vài bóng người, không biết là ai, Thời Sênh đi theo tên hạ nhân vào phòng khách.
Nhìn rõ là ai rồi, cô chỉ muốn kéo người khách đó ra ngoài.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn uống trà trong phòng khách, còn đang thổi thổi mấy chiếc lá trà nổi trên mặt chén. Thấy bên ngoài có bóng người đi vào, hắn ta hơi ngẩng đầu, gương mặt soái khí lập tức để lộ một nụ cười.
Hắn đặt chén trà xuống,"Nguyễn cô nương, hy vọng cô vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay?"
Gương mặt Thời Sênh không chút biểu hiện, cô bước vào: "Ngươi tới đây làm gì?"
Cốt truyện che giấu gì đó, bản cô nương từ chối.
"Nguyễn cô nương, đúng là cô thật khó tìm!" Độc Cô Dực nói như cảm thán: "Tôi phải trèo đèo lội suối để tìm cô, đến nỗi chân sắp gãy ra rồi, cô nể mặt tôi, tốt xấu gì cũng hỏi han nhau một câu đi chứ?"
Sau buổi tối hôm đó, nàng gần như là mất tích, làm thế nào cũng không tìm được.
Không những hắn không tìm được, đến người của Độc Cô Tu cũng không tìm được.
Chẳng dễ dàng gì tìm thấy nàng ấy, nhưng nàng ấy lại làm bộ mặt ruồng bỏ, hắn có thể nhìn ra điều này.
Đừng hỏi tại sao hắn lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên gương mặt không có biểu tình ấy, rõ ràng là hắn nhận ra, thế thôi.
Thời Sênh chau mày, hỏi theo kiểu có lý chẳng sợ gì cả,"Ta bắt người phải tìm ta?"
Độc Cô Dực: "..."
"Ngươi tìm ta làm gì?"
Độc Cô Dực ho một tiếng, mặt nghiêm nghị đáp,"Người của Độc Cô Tu đã tới huyện Bạch Hà rồi, hình như hắn cũng tới đó."
"Ngươi đến, tìm ta, để làm gì?" Ngữ khí của Thời Sênh càng nặng nề hơn, Độc Cô Tu đến đây, thì cần hắn đặc biệt chạy tới đây để nhắc nhở sao?
Chẳng thân thiết gì, mới gặp nhau có một lần.
"Bổn vương tới là để chiêu dụng nhân tài."
Chiêu dụng cái ông nội nhà ngươi!
Thời Sênh cho người lôi Độc Cô Dực ra ngoài, cho dù một phút thôi cô cũng không muốn nhìn thấy tên ngu đần này.
"Nguyễn cô nương, cô nghe ta nói đã. Ôi, ta nói các ngươi đợi đã. Nguyễn cô nương, cô hãy nghe bổn vương nói!" Độc Cô Dực bị người của Nguyễn gia ném ra bên ngoài Nguyễn phủ.
Cửa lớn được đóng lại trước mặt hắn, sút chút nữa kẹp phải chiếc mũi hắn.
Độc Cô Dực sờ sờ lên chiếc mũi, rồi giờ tay đập cửa,"Mở cửa ra! Nguyễn Tiểu Dạng mở cửa ra!!!"
Độc Cô Dực đứng ngoài đập cửa rất lâu nhưng không có ai mở cửa cho hắn, cũng không ai thèm để mắt đến hắn, đập cửa một lúc, có lẽ Độc Cô Dực thấy mất hứng nên tự động rời khỏi Nguyễn phủ.
Nhưng Độc Cô Dực là người không bao giờ chịu từ bỏ, hằng ngày hắn ta đều đến Nguyễn phủ, rất nhanh sau đó, bách tính huyện Bạch Hà đều truyền tai nhau chuyện này.
Độc Cô Dực tướng mạo rất soái khí, ăn mặc lại đẹp, nên có nhiều cô nương trong huyện Bạch Hà đều túm tụm lại quan sát Độc Cô Dực.
"Công tử, ta thấy mấy ngày nay chàng đều đứng canh trước cửa Nguyễn phủ, Nguyễn Tiểu Dạng này thiếu tiền của chàng sao?" Có người tò mò hỏi Độc Cô Dực.
"Không có." Độc Cô Dực vừa đập cửa vừa trả lỏi, cũng không nhìn xem người hỏi mình là ai.
"Không nợ tiền, vậy chàng cả ngày canh ở cửa Nguyễn phủ để làm gì?"
"Bổn... Ta tìm Nguyễn Tiểu Dạng có chuyện."
Sau đó, người hỏi chuyện cũng chầm chậm ồ lên một tiếng, rồi chuyển sang giọng nũng nịu nói,"Công tử, chàng thấy ta thế nào? Mặc dù nhà ta không bằng nhà Nguyễn Tiểu Dạng, nhưng ta đảm bảo chàng sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc."
Độc Cô Dực nghe thế thì chẳng hiểu ra làm sao cả, hắn quay đầu lại, bị một gương mặt to như chiếc bánh nướng cỡ lớn dọa chết khiếp, khiến hắn phải lùi về sau một bước, gương mặt trắng bệch dán vào cửa lớn.
Một cô nương vô cùng mập mạp, gương mặt thẹn thùng xen lẫn cả dọa nạt chớp mắt với hắn mấy cái,"Công tử."
Độc Cô Dực nuốt nước bọt một cách gian nan, giọng nói đó kỳ thực rất dễ nghe, sao người lại... như vậy.
Mập đến nỗi sắp lăn được như trái bóng.
Dọa chết bổn vương.
"Cô nương..." Độc Cô Dực khó khăn nuốt nước bọt lần nữa.
"Công tử, chỉ cần chàng chịu ở rể nhà ta, sau này gia sản nhà ta đều là của chàng." Cô nương mặt bự không ngừng chớp mắt, thể hiện sự e thẹn,"Nguyễn tiểu thư là một người phụ nữ đanh đá chua ngoa, đâu có thể sánh được với sự quan tâm, chu đáo của ta, công tử hãy đi theo ta đi."
Cô nương mặt bự nói xong liền kéo lấy Độc Cô Dực.
Độc Cô Dực sợ hãi lùi hẳn về phía sau, phía sau đó chính là cửa lớn, cơ bản mà nói hắn không có đường lui.
Cô nương mặt bự còn dẫn theo mấy người, rõ ràng là chuẩn bị cướp!
Độc Cô Dực thực sự đã bị dọa đến chết khiếp. Hắn thật không ngờ một cô nương trong một tiểu trấn này lại có thể dũng mãnh như vậy!!
Hắn đường đường là vương gia, lại còn bị người khác cướp!
"Nguyễn Tiểu Dạng, Nguyễn Tiểu Dạng, cô mau ra đây, sắp xảy ra án mạng rồi!" Độc Cô Dực giơ tay đập cửa, giọng mỗi lúc một lớn.
"Công tử, chàng có gọi rách họng thì Nguyễn Tiểu Dạng cũng không ra đâu." Có lẽ cô nương mặt bự này đã quan sát khá lâu, hắn đã ở đây gọi cửa bao nhiêu ngày mà người trong Nguyễn phủ hoàn toàn không xuất hiện.
Hơn nữa, hôm đó cô ta còn nhìn thấy người của Nguyễn phủ ném vị công tử này ra khỏi phủ.
Cô ta lớn chừng này rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Chắn chắn phải cướp hắn về ở rể!
"Nguyễn Tiểu Dạng!"
Trong lòng Độc Cô Dực bây giờ chỉ muốn giết quách Thời Sênh đi, tại sao hắn lại đến một nơi quái quỷ này, Nguyễn Tiểu Dạng sống hay chết đâu có liên quan đến hắn? Chỉ cần hắn sống là được!
"Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi mau ra đây cho bổn vương!!"