Tử Hoàn quay về núi Không Ngô, Nguyệt Dao lập tức quấn lấy hắn.
Tử Hoàn luôn nghĩ xem câu nói đó của Thời Sênh là có ý gì, bị Nguyệt Dao quân lây có chút bực bội, giơ tay đấy cô ta ra.
"Hu hu hu, sư phụ, đau quá." Nguyệt Dao ngã trên mặt đất, lập tức oa oa khóc lên.
Tử Hoàn cau mày một cái, thế nhưng trong cơ thế lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, đáy lòng càng lúc càng bực bội.
Hắn giơ tay kéo Nguyệt Dao lên giường, thô bạo lột hết y phục Vướng víu trên người cô ta xuống.
Đến khúc dạo đầu cũng không có, trực tiếp đi vào, chọ đến khi tiếp xúc với cô ta, hắn mới cảm thấy sự bực bội trong lòng mình lui đi.
Tử Hoàn làm xong, mặc y phục vào đứng bên cạnh cửa sổ, gió lạnh thổi nhẹ vào trong cửa số, đem theo mùi ẩm ướt bên ngoài vào.
Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn về rặng núi mờ mờ trong màn mưa bụi phía xa.
Hắn biết chỗ nào không đúng rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Dao, đáy lòng liền rất bực bội, nhất định phải ở cùng một chỗ với cô ta mới có thể rũ bỏ sự bực bội đó.
"Sư phụ." Phía sau truyền đến âm thanh nhỏ xíu. Thanh âm đó lọt vào tai của Tử Hoàn, đáy lòng như bị mèo cào, loại khó chịu đó lại lần nữa dâng lên.
Hắn muốn nén loại khó chịu đó xuống, thế nhưng càng áp chê, đáy lòng càng khó chịu.
"Sư phụ..."
Hắn đột nhiên quay người lại, bước mấy bước đền bên giường, lật người đè lên người Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đại khái chỉ là vô ý thức mà gọi hắn, lúc này vẫn ngủ say như cũ.
Đem thứ to lớn của mình thâm nhập vào cơ thể Nguyệt Dao, cảm giác khó chịu như thuỷ triều rút xuống, hắn không động, cứ duy trì động tác như thế.
Lông mày cau lại, nhìn chòng chọc cô gái má hồng dưới thân, ánh mắt dần dần biến thành nguy hiểm.
Gần đây chúng thần tiên ở núi Không Ngô phát hiện đã mấy ngày thần cổ Tử Hoàn không ra khỏi phòng Nguyệt Dao.
Có lúc còn có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái từ trong phòng Nguyệt Dao, âm thanh đó bọn họ đương nhiên đều hiếu là gì.
Chỉ là đại địch trước mắt, thần cổ Tử Hoàn đột nhiên lại không lo làm chính sự, bọn họ sao có thể không lo lắng được.
Tử Hoàn đương nhiên không phải là không lo chính sự, mà hiện giờ hắn căn bản không có cách nào rời xa được Nguyệt Dao.
Vừa rời xa cô ta, tim của hắn liền ngứa ngáy khó chịu vô cùng, bực bội đến muốn giết người.
Thế nhưng sự ngây ngốc của Nguyệt Dao dường như đỡ dần rồi, trước đây chỉ nhận ra hắn và Thương Lan.
Bây giờ cơ bản tất cả mọi người cô ta đều có thê gọi ra.
Tử Hoàn có dự cảm không tốt, nhưng hắn càng ngày càng ỷ lại vào Nguyệt Dao, loại cảm giác đó gặm nhấm xương tuỷ thiêu đốt trái tim.
"Sư phụ." Nguyệt Dao từ đằng sau ôm lấy Tử Hoàn, đôi tay nhỏ trơn nhẵn tiến vào y phục của Tử Hoàn.
Cơ thể Tử Hoàn run rẩy, hô hấp biến thành nặng nề hơn theo cánh tay nhỏ đang di chuyên trên người mình.
Đáy mắt Nguyệt Dao truyền qua một tia lạnh, thế nhưng trong miệng gọi lại càng lúc càng ngọt ngào, cơ thể cọ tới cọ lui trên lưng Tử Hoàn,"Sư phụ."
Đáy lòng Tử Hoàn có một âm thanh nói Với hắn, không thể tiếp tục như thế nữa.
Thế nhưng hắn không khống chế được bản thân mình.
Hai người trực tiếp lăn trên mặt đất.
Thần tộc và Đông Kính chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, Thời Sênh thỉnh thoảng sẽ nhúng chân vào.
Đông Kính và Thời Sênh cũng bất tri bất giác thân quen hơn.
Hai người thỉnh thoảng sẽ hợp tác, thế nhưng vì tính cách hai người đều ngang ngược, hợp tác lại căn bản không hiểu ý nhau.
Hợp tác được hai lần Thời Sênh liền không làm nữa, còn không bằng tự mình lên.
"Lão đại, lão đại, người của thần tộc đến rồi!" Tam Tam đột nhiên từ bên ngoài xông vào, làm Thời Sênh giật mình run cả tay, trà trong tay đổ một ít xuống mặt bàn.
"..." Nói chuyện lễ nghi với thú vật rõ ràng không hợp lý, cho nên Thời Sênh chỉ thản nhiên đặt chén trà xuống,"Người của thần tộc đến thì đến, có cái gì mà ngạc nhiên chứ!"
Đội ngũ của thần tộc không ngừng co lại, bên Đông Kính lại không ngừng lớn mạnh lên.
Hiện tại núi Không Ngô sắp không giữ được nữa, phái người đến tìm cô cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
"Không phải, lão đại, người đến là nữ nhân mà ngài ghét nhất cơ." Tam Tam vô tội gãi đầu.
Người nàng ghét nhất kia? Nguyệt Dao?
"Cô ta đến làm cái gì"Xem ra cuộc đọ sức với Tử Hoàn, cô ta thắng rồi.
Sau khi âm dương cổ giao phối, cổ trùng từ cơ thể nam giới sẽ không tiến vào cơ thể nữ giới, mà là tiến vào thời kỳ ngủ say tiến hoá, lúc này cần đến nữ tử cung cấp năng lượng cho hắn.
Đợi mấy con cổ trùng đó tiến hoá thành công, người đàn ông kia phải giết chết người phụ nữ, nếu không sau này sẽ chịu ảnh hưởng của người phụ nữ.
Trái lại, phụ nữ nắm chắc chủ quyền trước khi cố trùng tiến hoá, sẽ cần phải giết chết người đàn ông.
Tóm lại, loại cổ trùng này, chỉ có một người có thể sống.
Mà người sống được tiếp thời kỳ đầu sẽ cảm thấy bản thân biến thành lớn mạnh, thế nhưng đến thời kỳ sau... mỗi lần sử dụng sức mạnh, sẽ chịu sự cắn trả, cho đến khi cổ trùng gặm cắn sạch sẽ trong cơ thể.
"Không biết nữa, có điều nhìn có vẻ rất đắc ý" Tam Tam vê vê ngón tay, giọng the thé bắt chước cách nói chuyện của Nguyệt Dao,"Đi gọi Thanh Hoan ra đây, ta muốn gặp cô ta. Hừ, lão đại là người cô ta muốn gặp thì gặp hay sao."
Thời Sênh nhìn Tam Tam một cái, Tam Tam lập tức thu ngón tay kiêu hoa lan lại.
"Cứ nói ta không ở đây."
Nữ chính đại nhân đến cửa chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, bản cô nương thiếu năng mới đi gặp cô ta.
"Được ạ." Tam Tam lập tức chạy ra khỏi phòng,
Hắn vừa đi ra thì Đông Kính tiến vào,"Vừa rồi ở bên ngoài ta nhìn thấy người của thần tộc.
"ờ" Thời Sênh thờ ơ đáp một tiếng,"Hôm nay đánh xong chưa?"
"Vẫn chưa, thần tộc đột nhiện thu bịnh." Đông Kính không khách khí cầm lấy cốc trà trên bàn rót trà cho mình.
"Đột nhiên thu binh, sau đó nữ... Nguyệt Dao liền đến chỗ ta, có vấn đề!" Thời Sênh cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên có chút hiếu kỳ không biết có phải đầu óc của nữ chính đại nhân lớn lên rồi nên muốn đấu mưu với cô không.
Đông Kính thô lỗ uống hết cốc trà, ung dung nói: "Trên tay cô ta có lẽ có con át chủ bài."
"Không phải chỉ là nắm được dây tơ hồng của ta và huynh thôi sao, có cái gì mà át chủ bài" Thời Sênh lạnh lùng giễu cợt một tiếng.
Dây tơ hồng có thể khiến cho hai người ở cùng một chỗ, hấp dẫn lẫn nhau, nhưng cũng không chỉ có như thế, còn có nhân tố bên ngoài khiến cho hai người ở bên nhau nữa.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều nam nữ si tình như thế.
"Dây tơ hồng?" Đông Kính lộ vẻ kỳ lạ,"Dây tơ hồng gì?"
"Cô ta buộc dây tơ hồng của ta và huynh với nhau, nhưng còn giở thủ đoạn gì đó nữa, đại khái cô ta cảm thấy dùng cái đó có thế khiến cho ta chịu thua." Tốt xấu gì Đông Kính cũng là người trong cuộc, Thời Sênh cảm thấy vẫn là nên nói cho hắn biết một chút. Đông Kính híp mắt lại, nửa ngày mới nhổ ra một câu,"Thảo nào ta không muốn giết cô." Thời Sênh: "..." Huynh phản ứng như thế à?"Sao dây tơ hồng của huynh lại ở chỗ cô ta?" Thời Sênh có chút hiếu kỳ với cái này.
Hắn tốt xấu gì cũng từng là thượng quân, sau đó rời khỏi thần giới, dây tơ hồng lẽ ra phải ở trên người hắn mới đúng chứ. Đông Kính đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu đi mấy phần,"Năm đó cha mẹ cô vẫn lạc, không nói gì với cô à?"
Thời Sênh lục lại ký ức của nguyên chủ một lần, lắc đầu.
Lúc đó Thanh Hoan đâu có lớn, vừa mới tròn trăm tuôi...
Không phải, đây là nói dây tơ hồng, sao lại kéo sang người cha mẹ của nguyên chủ rồi.
"Vậy chuyện ta từng thiếu một bước nữa thì phi thăng lên thành thượng thần, cô có biết không?"
"Có." Cái này cả thần giới đều biết. Có điều nguyên nhân thì không ai nói rõ được, đều là các loại suy đoán, không có băng chứng chính xác.
Đông Kính cúi đầu, thanh âm trầm thấp,"Là vì Nguyệt Ngưng"
Nguyệt Ngưng? Không quen, cũng chưa từng nghe qua.
Thế nhưng họ Nguyệt, tám phần là có liên quan đên nữ chính.