Từ xưa đến nay, người ngoài hành tinh bọn họ không bao giờ nghỉ ngơi trong lúc làm việc. Họ làm liên tục cho đến khi làm xong. Khi đói bụng cũng chỉ bỏ chất dinh dưỡng vào miệng. Vì vậy, Cổ Na cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi bản thân làm việc mà không dừng lại.
Cổ Thành Trung vốn còn lo lắng Cổ Na không chịu nổi, lúc này đứng bên cạnh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa khen ngợi: "Đúng là một cô gái giỏi giang."
Trên mặt ông cụ Cổ cũng lộ ra vài phần tươi cười: "Làm việc tốt lắm."
Dọc đường chạy đến đây, bà cụ Cổ sau khi nhìn chằm chằm vào Cổ Na một lúc lâu rồi cũng khô khan khen một câu: "Buổi tối bà sẽ làm cho cháu bánh trứng hấp."
(Loại bánh gần giống với bánh flan bây giờ.)
Mọi người không có ý kiến gì, Cổ Hành Vũ còn nháy mắt với Cổ Na: "Bà nội nấu món này ngon lắm đấy."
Cổ Na nghe vậy thì lập tức mỉm cười...
Buổi chiều Cổ Na vẫn như buổi sáng, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo và tốc độ, mà còn cuốc được một mảnh đất, người chấm công bị đám anh em Cổ Hành Vũ vây quanh bắt chấm cho Cổ Na mười công điểm.
"Mười công, thôn chúng ta cũng chỉ có chị Vương với chị Tôn là từng được mười công thôi."
Buổi chiều tan làm, về đến nhà đã là sẩm tối, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến rửa tay xong lập tức vào bếp giúp bà cụ Cổ làm cơm tối, như vậy sẽ nhanh hơn một chút, cả nhà đã mệt nhọc cả ngày trời cũng có thể ăn được bữa cơm nóng hổi sớm hơn.
"Đúng vậy, Tiểu Na nhà ta giỏi thật đấy."
Sau khi nghe Chương Xuân Hoa nói, Lý Đại Yến cũng nhếch mép cười.
Trên mặt bà cụ Cổ cũng mang theo vài phần dịu dàng, nhưng lời nói ra vẫn hơi cứng nhắc: "Đứa nhỏ này có vẻ ngốc nghếch, cũng chỉ có tí điểm này khiến người ta yên tâm thôi."
Nhớ đến đứa con gái đã mất cách đây không lâu, lại nghĩ đến Cổ Na làm việc lanh lẹ, bà cụ vừa buồn vừa vui, buồn là vì cháu gái làm lụng giỏi giang như vậy, không chừng đã phải làm trâu làm ngựa cho nhà kia bao nhiêu năm rồi, vui là vì dù mẹ đứa nhỏ không còn, con bé vẫn có tinh thần cần mẫn như vậy, sau này muốn tìm chồng cũng không phải việc gì khó.
Nghe thấy bà cụ Cổ nói, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến nhìn nhau, sau cùng lại nói qua chuyện khác.
Cổ Na vốn định vào bếp giúp, kết quả bị ba anh em Cổ Hành Vũ dẫn sang cánh rừng nhỏ ở bên cạnh.
"Bây giờ là đầu xuân, đám rau non này ăn ngon lắm, luộc xong bỏ thêm ít muối vào, chậc, giòn thôi rồi."
Cổ Hành Vũ vừa tìm được rau dại non ở cạnh tảng đá lớn hoặc cây măng, vừa nói với Cổ Na.
Cổ Na phát hiện dù đã hoán đổi thân xác, thị giác, thính giác và khứu giác của cô vẫn không khác trước là mấy nên khi cô cầm rau dại, cái mùi kỳ lạ đó lập tức xộc vào mũi của cô.
Cổ Hành Lôi đột nhiên la lên khiến mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy anh ta cúi người xoa đầu ngón chân của mình: "Vấp trúng hòn đá rồi."
Cổ Hành Phong cười trừ, tiếp tục tìm rau dại, Cổ Hành Vũ lại không hề tiếc rẻ mà cười cợt một trận.
Cổ Na cũng nhìn ra được, trong ba anh em, Cổ Hành Phong ít nói nhất, trầm ổn nhất, Cổ Hành Vũ lanh lợi nhất, còn Cổ Hành Lôi lại hơi tùy tiện và cũng là người có ngoại hình cường tráng nhất.
Cổ Na thấy Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi trêu đùa nhau thì biết đối phương không sao, cô nhìn mọi người rồi nhanh chóng nhét một cọng lá non vào miệng nhai ngay tức thì.
Càng nhai, sắc mặt Cổ Na càng kỳ lạ. Ừm... Mùi vị này... Nói thế nào nhỉ...
"Tiểu Na, em đang ăn gì đó?"
Cổ Hành Phong vừa quay đầu đã thấy em họ mới đến hai má căng phồng động đậy, không biết là ăn cái gì, vừa dời mắt đã thấy cọng rau dại thiếu mất một nửa trong tay đối phương.
Cổ Na bị gọi tên, cô có hơi chột dạ, vội vàng nuốt thứ trong miệng xuống rồi ra vẻ đoan trang: "Em có ăn gì đâu ạ."
Cổ Hành Phong nhìn nửa cọng cỏ dại trong tay Cổ Na, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
Cổ Na phát hiện tầm mắt của đối phương, cũng biết mình bị lộ rồi, Cổ Na im lặng một lúc, sau đó ném vội nửa cọng rau dại xuống dưới đất, tiếp đến thì ra vẻ không biết Cổ Hành Phong nói gì, nhìn đối phương.
Cổ Hành Phong: ...
Sau khi về nhà, thấy Cổ Na vào bếp, Cổ Hành Phong kéo hai em trai đang trêu nhau ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Sau này hai đứa không được bắt nạt Tiểu Na đâu đấy, thực sự con bé... đã chịu nhiều cực khổ rồi."
Ngay cả rau dại cũng có thể ăn được, cũng không biết trước đây đã sống như thế nào.