Chương 5: Chăm chỉ làm việc

Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Tuý Cai Ngoạn Tử 06-10-2021 10:49:17

Cổ Na tò mò đeo thử lên tay, sau đó cười thật lớn với Cổ Hành Vũ: "Cảm ơn anh ba!" Cổ Hành Vũ đã sớm bị nụ cười tươi rói của Cổ Na làm cho ngây người, nghe thấy cô gọi mình như vậy thì vội vàng nói: "Anh là anh hai của em, Cổ Hành Lôi mới là anh ba của em, nhớ đấy nhé." Cổ Na gật đầu. Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi ra đời trong cùng một tháng, nhưng hai anh em vẫn luôn phân cao thấp, ai cũng muốn làm cậu hai nhà họ Cổ. Trong tổ ba làm cỏ này không có người nhà họ Cổ. Ở đây phần lớn là phụ nữ trung niên, mọi người đối với đứa bé gái mới tới từ nhà họ Cổ này cũng rất tò mò. Trong đó, thím Lưu là người nói chuyện lớn tiếng nhất, làm việc cũng nhanh nhẹn nhất. Qua cuộc trò chuyện, Cổ Na biết được thím Lưu này chính là vợ của đại đội trưởng Lưu. Cổ Na được phân cho một khoảng đất lớn. Người bình thường ở đây làm cỏ trong một ngày trời mới xong. Cổ Na xoay cổ tay, sau khi liếc nhìn tư thế và động tác làm việc của mọi người ở xung quanh, cô mới bắt đầu cúi đầu cầm lấy cuốc để giẫy cỏ dại trên mặt đất. Tư thế của cô rất đúng chuẩn, hai tay rất có lực, tiếng cuốc giẫy cỏ trong trẻo và lanh lảnh rất êm tai. Quan trọng là âm thanh êm tai này vẫn luôn kéo dài, điều này cũng có nghĩa là Cổ Na vẫn khom lưng suốt chưa đứng dậy, động tác trên tay chưa bao giờ dừng lại. Phần khó chịu nhất khi giẫy cỏ chính là eo. Dù là một người đàn ông làm việc nhanh nhẹn cũng phải thỉnh thoảng đứng lên nghỉ ngơi một lát rồi lại làm tiếp. Vì vậy, động tác làm việc rất nhanh của Cổ Na đã khiến mọi người xung quanh nhìn đến ngây người. "Đứa trẻ này làm việc thật là nhanh nhẹn!" "Việc này mà làm nhanh vậy thì đúng là không thể tin được. Chẳng lẽ là tại chúng ta già rồi sao?" Thím Lưu nhìn bộ dạng làm việc của Cổ Na với ánh mắt nóng rực. Không ngờ đứa trẻ có cơ thể gầy yếu này lại làm việc giỏi đến vậy. Điệu bộ này thì ngày nào cũng sẽ có công điểm đấy! Cổ Hành Vũ đang nói chuyện với anh cả Cổ Hành Phong về chuyện của Cổ Na thì thấy cũng sắp trưa, đến giờ tan làm. Vì đang là đầu mùa xuân nên rất nhiều người không về nhà ăn cơm, người nhà sẽ đưa cơm đến, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. "Em thấy em họ này là người không ngại khó nhọc, không giống Cổ Hành Thiến." Cổ Hành Thiến là con gái của con trai thứ ba nhà họ Cổ, đang sống ở thị trấn. Hiếm khi một năm về thôn được hai lần, mỗi lần về lại có rất nhiều chuyện. "Em còn dám nói vậy nữa, coi chừng bị cha nghe thấy thì sẽ đánh em đấy." Cổ Hành Phong bất lực, nhắc nhở em trai. Cổ Hành Vũ hừ một tiếng, đột nhiên giống như nhớ tới gì đó vội lại gần, nhỏ giọng hỏi Cổ Hành Phong: "Tại sao cô út lại để em họ theo họ Cổ vậy anh?" Anh ta nhớ là người dượng út chưa từng gặp mặt kia không cùng họ với nhà bọn họ. "Em không biết thì làm sao anh biết được chứ, không thì em về hỏi ông bà nội đi." Cổ Hành Vũ biến sắc, cầm lấy cái cuốc đi về hướng bên kia. Cô út là điều cấm kỵ của ông bà, đến hỏi chuyện, đây không phải là đang muốn ăn đòn hay sao? "Hành Vũ! Em họ nhà cậu đang được chú ý lắm kìa!" Anh em Cổ Hành Vũ ngây người. Cổ Na bên này, khi nghe thấy tiếng cồng thì cuối cùng cũng đứng lên nhìn về hướng phát ra âm thanh. Âm thanh này là báo hiệu đã trưa, mọi người có thể nghỉ ngơi ăn cơm, cũng có thể về nhà ăn. Đến khi ba tiếng cồng lại vang lên lần nữa thì chính là lúc mọi người tiếp tục làm việc. "Cổ Na!" Cổ Na xoay người, nhìn thấy người nhà họ Cổ đều đang đứng ở bờ ruộng đối diện. Trong đó, Cổ Hành Vũ đang chạy về phía cô, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Cổ Na nghi hoặc nhìn anh ta: "Anh hai?" Cổ Hành Vũ cẩn thận liếc nhìn eo nhỏ của Cổ Na: "Nghe nói em cầm cuốc làm mãi đến trưa mà không đứng lên sao? Thấy thế nào, có mỏi không, có đau không?" Cổ Na vươn tay vỗ vỗ eo của mình. "Không sao cả, anh hai, anh có thể đi ra đây không." Cổ Na chỉ vào mảnh đất vừa cuốc hết mà nói. Bấy giờ, Cổ Hành Vũ mới nhận ra bản thân lúc chạy đến đã giẫm lên chỗ đất vừa được giẫy thì vô cùng ngượng ngùng. Anh ta cầm lấy cuốc từ trong tay Cổ Na, sau đó dẫn cô đi ăn cơm. Trên đường một mình mang cơm ra cho người nhà, bà cụ Cổ được mọi người trong thôn lôi kéo lại khen ngợi cháu ngoại của mình, đã khiến bà ấy có chút bất ngờ. Cổ Na bên này đang cùng người nhà họ Cổ tụ lại chung một chỗ cũng được mọi người quan tâm hỏi han. Cuối cùng sau khi biết cô không sao, mọi người nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Cổ Na gãi đầu, có chút không rõ ràng.