Thấy Cổ Na ăn rất nhiệt tình, Cổ Hành Lôi nói: "Đợi khi vào hạ, bọn anh sẽ xuống sông nhỏ giăng lưới bắt cá cho em, cá nhỏ sau khi làm sạch quấn lá nguyệt quế lại ướp thêm ít muối nướng trên lửa, vừa thơm vừa giòn ăn rất ngon."
Cổ Na nghe vậy thì suýt chảy nước miếng, hận không thể đi bắt cá ngay bây giờ.
Sau khi ăn cơm xong, Cổ Na cũng không còn gì làm, mà bắt đầu chọn ra mấy khối gỗ được Cổ Thành Lễ cố ý mang đến bắt đầu điêu khắc. Ba anh em Cổ Hành Phong cũng tiếp tục học "đẽo gỗ".
Thấy Cổ Na cũng chỉ có hai ba công cụ như vậy, hơn nữa còn là công cụ sau khi trong nhà dùng xong, Cổ Thành Lễ nhớ kỹ trong lòng, nghĩ rằng lần sau quay về phải mang cho Cổ Na một bộ công cụ chuyên dụng.
Động tác của Cổ Na thật sự rất nhanh, khoảng chưa đến ba tiếng cô đã khắc xong hết gỗ mà Cổ Thành Lễ mang đến, Cổ Na làm hình mười hai con giáp, mỗi con đều có dáng vẻ uy vũ khiến người nhà họ Cổ đều cực kỳ thích.
Ngày hôm sau Cổ Thành Lễ bèn mang những thứ này lên trấn, bà cụ Cổ nấu cho Cổ Na hai quả trứng trắng, lúc đưa cho cô còn chọc đầu của Cổ Na.
"Đừng cho là bà không biết sao cháu không lấy tiền mà lại lấy phiếu."
Cổ Na mỉm cười, vừa cầm lấy hai quả trứng gà vừa ưỡn ngực: "Cháu muốn cho ông bà ngoại, các bác trai bác dâu và cả các anh họ đều trắng trẻo tròn tròn, thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý."
Ở thời đại này trắng tròn đồng nghĩa với thức ăn ngon, cũng là vẻ bề ngoài mà người khác yêu thích.
Bà cụ Cổ bị lời này của Cổ Na dỗ cho cười híp mắt, quyết định hôm sau lại nấu cho Cổ Na... hai quả trứng gà.
Lúc ra ruộng, Cổ Na nhận ra hai mắt của La Đan Đan hơi sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là đêm qua đã khóc.
"Cô sao vậy, ai bắt nạt cô thế?"
Cổ Na cau mày thấp giọng hỏi.
La Đan Đan nghe vậy thì vành mắt lại đỏ lên, ánh mắt còn có vẻ hoảng sợ, lo lắng một lát mới đến gần Cổ Na nhỏ giọng nói: "Phiếu tôi mang từ nhà đến bị người ta trộm mất mấy tờ, giường chiếu cũng đã từng bị người ta lục lọi, dù nhìn chung khó nhận ra nhưng mà tôi có thói quen sắp xếp đồ đạc, trí nhớ cũng không tệ lắm, nên vừa nhìn đã biết có người lục."
Cổ Na vừa nghe đến chuyện bị trộm đồ thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, cô ghét nhất là ăn trộm.
"Cô đã nói cho thanh niên trí thức Trần chưa?"
Dù sao Trần Sơn cũng là một thanh niên trí thức kỳ cựu, bây giờ thanh niên trí thức mới đến, đội trưởng Lưu cũng bảo Trần Sơn để ý đến những thanh niên trí thức mới đến.
La Đan Đan gật đầu: "Hôm qua tôi về đã nhận ra không đúng, sau đó nhân lúc nấu cơm nói với anh ấy, anh ấy nói..."
Cổ Na áp sát tai về phía trước: "Anh ấy nói là tôi hãy mang những thứ quan trọng theo, đừng đặt ở nhà thanh niên trí thức. Còn nói là trừ tôi ra thì những người khác cũng bị trộm một ít."
Thật ra nhà thanh niên trí thức thường bị trộm đồ, khi những thanh niên trí thức vẫn chưa đến thì hai người Trần Sơn cũng sẽ mất chút gì đó, có khi là đồ ăn, có khi là đồ dùng, nhưng bọn họ cũng chưa bắt được người, kẻ cắp này có vẻ rất tinh ranh.
Khi La Đan Đan và Cổ Na nhắc đến chuyện mất đồ, An Hi Hạo cũng nói với đại đội trưởng Lưu chuyện này.
"Tôi nghe nói nhà thanh niên trí thức hay bị mất đồ, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tôi muốn xin nghỉ hai ngày."
Đại đội trưởng Lưu cũng rất xấu hổ, dù sao thì nhà thanh niên trí thức đúng là thường bị trộm, ông ta cũng đã để ý nhiều lần nhưng đều không bắt được người, thấy An Hi Hạo muốn xin nghỉ bắt người thì ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.
Lúc An Hi Hạo chuẩn bị rời đi, mặt đen của đại đội trưởng Lưu đỏ lên: "Chuyện này thật sự là do tôi không được việc, cậu cần gì thì cứ việc nói."
An Hi Hạo hơi kinh ngạc, quan điểm về đại đội trưởng Lưu cũng thay đổi đôi chút: "Được, vậy đại đội trưởng tôi về trước đây, bây giờ tất cả mọi người đều đang làm việc, không chừng kẻ trộm cũng đã bắt đầu hành động."
"Được."
Cổ Hành Phong trợn mắt: "Sao? Em muốn xin nghỉ ư?"
Cổ Na gật đầu, cô đặt cuốc vào mảnh đất của Cổ Hành Phong: "Bụng em không thoải mái, em về trước đây, chiều lại đến."
Nói xong lập tức trốn mất, vẻ mặt Cổ Hành Phong kỳ quái, dáng vẻ của Cổ Na nhìn đã biết là nói dối nhưng mà anh ta không có vạch trần, bỏ cuốc xuống để đi tìm thành viên chấm công xin nghỉ giúp Cổ Na.
Nhà thanh niên trí thức trùng hướng với nhà họ Cổ, vì không muốn làm người khác nghi ngờ nên Cổ Na về nhà họ Cổ trước, sau khi thấy bà cụ Cổ không ở nhà thì Cổ Na ra sau viện nhặt vài viên đá, sau đó đi xuyên qua rừng trúc đến nhà thanh niên.