Chương 21: Nhờ vả

Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Tuý Cai Ngoạn Tử 06-10-2021 10:49:24

Chương Xuân Hoa cũng không vui vẻ, nói: "Tiểu Na nhà chúng tôi không phải là đứa hay nói, đội trưởng cũng biết, thanh niên trí thức đều là người thành phố, nói chuyện thì thế này thế nọ, làm sai, chúng tôi nói đều không nghe." Đội trưởng Lưu nhanh chóng thanh minh: "Tôi để Cổ Na dẫn theo cái cô thanh niên trí thức kia, tính cách hiền lành, nhìn một cái chính là biết lắng nghe, tôi nghĩ bọn nhỏ xấp xỉ tuổi nhau, cũng xem như là sắp xếp cho Cổ Na một người cộng tác để nói chuyện." Lời này ngược lại đã đi sâu vào tâm khảm của người nhà họ Cổ, dù sao thì Cổ Na cũng có quan hệ thân thiết với Lưu Phân con gái của đại đội trưởng Lưu hơn một chút, bình thường Cổ Na chỉ đi cùng với đám nhóc con trong nhà, không chơi cùng mấy cô bé bằng tuổi. Cuối cùng, Cổ Thành Trung dẫn nam thanh niên trí thức An Hi Hạo, Cổ Na dẫn theo nữ thanh niên La Đan Đan... Để Cổ Na chăm chỉ làm việc, cô nhất định sẽ làm tốt, nhưng mà bảo cô dẫn theo một thanh niên trí thức hoàn toàn không hiểu gì về công việc đồng áng, vậy thì thực sự là có chút làm khó cô. Hiện tại trên đồng ruộng nông sản đều mọc hết rồi, đi làm nhiều nhất cũng chỉ là cắt cỏ. Cổ Na chỉ tận tay cho La Đan Đan cầm cuốc như thế nào, dùng bao nhiêu lực, góc độ thế nào đều chỉ dạy hết, nhưng mà tốc độ làm việc của La Đan Đan lại không được, cách mấy phút còn dừng lại nghỉ ngơi, mắt thấy một buổi sáng sắp trôi qua, La Đan Đan còn chưa cuốc được một phần ba thửa ruộng, ngay cả Cổ Na cũng làm chậm hơn bình thường rất nhiều. Cổ Na hít một hơi thật sâu, cô cuối cùng cũng biết tại sao đa phần người trong thôn không muốn mang theo thanh niên trí thức mới đi làm việc. Lúc này La Đan Đan vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy tủi thân, ở nhà việc nặng nhất mà cô ta từng làm đó chính là quét nhà, rửa bát, đã bao giờ làm công việc nặng như thế này đâu, lại bắt gặp Cổ Na đang nheo mắt nhìn mình, La Đan Đan không nhịn được mà rớt nước mắt. "Xin, xin lỗi, tôi, tôi thực sự là..." La Đan Đan vốn dĩ muốn giải thích, nhưng mà vừa mở miệng, nước mắt càng chảy nhiều hơn, thậm chí càng lúc càng khóc to hơn, khiến cho những người làm việc xung quanh đều nhìn sang. Cổ Na chẳng nói chẳng rằng, cô làm xong việc của mình, lại bước đến bên cạnh La Đan Đan, vừa lấp cỏ vừa nói: "Cô nhìn tôi làm thế nào rồi làm, cô làm chậm một chút cũng không sao." La Đan Đan thút thít lau nước mắt, nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện ra rất nhiều người đang nhìn cô ta bàn tán, sắc mặt lập tức trắng bệch, cũng không biết có phải là vì thể diện cho nên lần này cô ta cắm cúi đầu đi theo Cổ Na, mặc dù đúng là chậm hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng không giống như lúc trước, làm được một chốc lại nghỉ. Tiếng kẻng thông báo tan làm vang lên, Cổ Na cũng không dừng lại, bởi vì nếu sáng nay không làm thêm một chút công việc của La Đan Đan, thì buổi chiều căn bản là không làm xong. Thấy Cổ Na không dừng lại, La Đan Đan lắc lắc cánh tay đã mỏi nhừ, cắn răng tiếp tục làm. Mấy anh em Cổ Hành Vũ đi qua nhìn thấy hai người Cổ Na vẫn còn đang làm, Cổ Hành Vũ nhíu mày, vẫy tay gọi họ: "Tiểu Na, em đừng làm nữa, về ăn cơm thôi!" Cổ Na không thèm ngẩng đầu đáp: "Em làm một lát là xong rồi!" Cổ Hành Phong nhìn thấy mặt mũi La Đan Đan trắng bệch, bỗng giật mình một cái, vội ra hiệu cho Cổ Hành Vũ nhìn: "Cô thanh niên trí thức họ La kia có vẻ không đúng, không phải là bị cảm nắng đấy chứ?" Bây giờ là cuối xuân đầu hạ, giữa trưa mặt trời rất chói chang, rất có thể là có khả năng này, Cổ Hành Vũ vội vàng chạy đến bên cạnh Cổ Na, vừa nháy mắt với cô, vừa nói với La Đan Đan đứng sau: "Cô La, Tiểu Na đã làm việc là không biết giờ giấc là gì, hay là cô về ăn cơm đi." La Đan Đan thở hổn hển, cô ta thực sự là không thể trụ nổi nữa, thế là sau khi nghe Cổ Hành Vũ nói lại nhìn sang Cổ Na, Cổ Na cũng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta, bèn quan tâm hỏi: "Có cần tôi đưa cô về không?" Cô quên mất La Đan Đan cũng giống như những thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, căn bản là không kiên trì được bao lâu. La Đan Đan còn đang do dự, chỉ thấy có người gọi cô ta, hóa ra là mấy người thanh niên trí thức khác ở nhà thanh niên trí thức đang đứng trên bờ gọi cô ta cùng nhau đi về. "Không cần đâu, tôi về cùng đám anh Vương." Đương nhiên Cổ Hành Vũ sẽ không tiến lên, anh ta đáp: "Vậy được rồi, Tiểu Na, chúng ta về nhà thôi." Sau khi thời tiết dần dần nóng lên, thời gian nghỉ ngơi buổi chiều cũng kéo dài hơn, mọi người đều tình nguyện về nhà ăn cơm, ăn xong cơm còn có thể chợp mắt được một lúc.