Trong thôn có đứa trẻ mười tuổi đã bắt đầu ra đồng, nên đội trưởng Lưu thấy mười ba tuổi đã không còn nhỏ, hơn nữa nếu không cố gắng giáo dục, sau này lớn lên du côn du đãng thì không biết sẽ gây họa cho biết bao người nữa.
Lúc An Hi Hạo đi từ phòng làm việc của đội trưởng về nhà thanh niên trí thức thì gặp Cổ Na đang trên đường đi đưa cơm, lúc này đa phần những người ngoài đồng sẽ về nhà ăn cơm, trên đường cũng đã không có ai, Cổ Na đến gần hỏi: "Thế nào?"
"Một nhóm cô nhi, đội trưởng chuẩn bị họp bàn với mấy đội trưởng thôn bên cạnh, sau đó sẽ quyết định."
An Hi Hạo nhìn Cổ Na cười đáp.
"Vậy sao?" Cổ Na có hơi đau lòng, cô nhớ lại thời gian khi mình còn bé, nhưng mà ít nhất thì mình còn được ăn no, được ông ngoại và dì chăm sóc, những đứa bé này thì...
"Cô đưa cơm cho nhóm chú Cổ sao?"
Nhóm Cổ Thành Trung làm việc ở bên phía đất hoang, Cổ Na bảo bà cụ Cổ ở nhà nghỉ ngơi, cô đi nhanh nên sẽ đưa đến nhanh hơn.
"Đúng vậy, tôi đi trước."
Cổ Na nhớ đến mấy người bác cả đang đói bụng, nhanh chóng tạm biệt An Hi Hạo, đợi sau khi đi được một quãng đường thì Cổ Na mới bất giác nghĩ đến sao người này lại biết cô đưa cơm cho bác cả?
Buổi chiều La Đan Đan mới nói cho Cổ Na biết thanh niên trí thức sáng nay cô gặp tên là An Hi Hạo, khó trách anh ta biết bác cả, cô nhớ là thanh niên trí thức mà đội trưởng giao đi theo bác cả làm việc tên là An Hi Hạo.
"Tuy là không lấy lại được đồ nhưng mà ít nhất có thể biết được ai đã làm, mọi người cũng không cần nghi ngờ lẫn nhau nữa."
Gương mặt La Đan Đan tươi cười.
"Nghi ngờ?" Cổ Na nhìn cô ta.
La Đan Đan cười khổ, động tác trên tay cũng không dừng lại: "Cũng không hẳn, nói ra cũng hơi ngại, trừ thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Trần, lúc chúng tôi mới đến cũng từng nghi ngờ thanh niên trí thức Lý."
Thanh niên trí thức Lý chính là người ở cùng thanh niên trí thức Trần trước khi những thanh niên trí thức mới đến.
Thanh niên trí thức Lý tính cách lập dị, hơn nữa cực kỳ keo kiệt, mấy thanh niên trí thức mới đến mang nhiều đồ tốt đến, lúc ăn cơm đối phương sẽ châm chọc bới móc, khiến người khác rất ghét.
"Người như vậy thật sự rất đáng ghét, nhưng mà những người như vậy mồm miệng ghê gớm nhưng mà lá gan lại nhỏ, sẽ không làm những chuyện này."
Điều quan trọng là Cổ Na đã nghe mấy lần Chương Xuân Hoa nói chuyện đã nhắc đến thanh niên trí thức Lý rất sĩ diện.
Người thích thể hiện sẽ không dám làm những chuyện xấu này, vì một khi bị phát hiện thì dù người khác không phạt anh ta, anh ta cũng sẽ không còn mặt mũi sống tiếp.
Sau khi La Đan Đan nghe xong thì hơi ngạc nhiên, cô nhìn Cổ Na cười nói: "Tuy thanh niên trí thức An không nói như vậy nhưng mà ý cũng không khác mấy, hai người thật sự rất giống nhau."
Cổ Na nhớ đến An Hi Hạo âm thầm bắt được cô, nhất thời gân cổ: "Tôi mới không giống anh ta, đúng rồi, hôm nay anh ta đến tìm cô sao?"
"Đúng vậy, nhắc đến thì cũng là lỗi của tôi, tôi quên mất hôm qua đã nói chuyện với thanh niên trí thức An, hại suýt nữa đã khiến cô bị hiểu lầm."
La Đan Đan nghĩ đến có hơi sợ nói.
Cổ Na không thèm để ý phất phất tay: "Phiền cô sau khi tan làm đi về hãy hỏi anh ra có muốn đánh một trận với tôi không."
Cô rất để ý chuyện mình bị người khác phát hiện ra.
Vẻ mặt La Đan Đan kinh ngạc: "Sao?"
Cổ Na suy nghĩ một chút, nói thêm: "Là kiểu phân cao thấp."
Đối phương cũng là người có kinh nghiệm, tất nhiên là thi đấu có thể làm nổi bật năng lực nhất.
La Đan Đan lại càng ngạc nhiên: "Sao cơ?"...
Buổi tối ở nhà thanh niên trí thức.
Trên một cái bàn cũ dày, An Hi Hạo và vài thanh niên trí thức đang ăn cơm chiều. Trên bàn cơm trước mặt mỗi người đặt một chén cháo khoai lang, so với cháo đặc ban sáng thì cháo buổi tối có vẻ hơi loãng hơn, giữa bàn ăn còn đặt một tô rau xanh xào lớn và một bát trứng chiên, trứng chiên này do La Đan Đan đóng góp, cô ta dùng tiền của mình mua lại vài cái trứng từ người trong thôn, cố ý chúc mừng.
Trước mặt là đồ ăn ngon mà trước đó khó có được, cái miệng có gai của Lý Huy hôm nay cũng không còn nói mấy lời khó nghe nữa, thậm chí còn khen An Hi Hạo vài câu, An Hi Hạo cũng nhận lấy, dù sao thì Lý Huy cũng hiếm khi nói mấy lời như vậy.
Nhìn thấy An Hi Hạo nói chuyện với Lý Huy, La Đan Đan lại nhớ đến Cổ Na, cô ta cười nói với An Hi Hạo: "Thanh niên trí thức An, anh nên ăn nhiều một chút, có người muốn quyết chiến phân cao thấp với anh đó."