Chương 49: Sinh Linh Đồ Thán (1).

Cửu Long Kéo Quan

Vũ Độc Linh Hồn 31-10-2023 21:09:02

m ti sẽ phái người xuống nhân gian nếu như tử đảo lên bờ, chuyện vong nhi cũng đã giải quyết xong, hiện tại trong lòng của Vương Phương không còn khúc mắc gì nữa, có khả năng cô ấy sẽ lên bờ bất cứ lúc nào. Tử đảo thông thường chỉ có thể suốt đời đi lại dưới nước, cho dù nước sông Hoàng Hà có khô cạn thì cũng chỉ chết theo chứ không bao giờ tự ý chủ động lên bờ, cũng không có đủ bản lĩnh để lên bờ. Giống như người chết vì tai nạn thì sẽ loay hoay ở hiện trường sự cố, phạm vi đi lại của tử đảo cũng chỉ cố định ở khu vực xung quanh nơi xác chìm xuống mà thôi. Nhưng Vương Phương lại khác nha, Vương Phương không cần cố định quỹ tích. Bởi cô ta chết vì tự vẫn, không ai có thể làm chủ được mạng của cô ta, muốn lên bờ lúc nào thì lên lúc đó. Vốn dĩ Vương Phương chỉ là thi sát, bất luận có bao nhiêu oán khí tích tụ trong người thì cũng không thể chủ động tìm người để báo thù, chỉ có thể nhờ người khác kêu oan thay cho cô, nhưng mà một ngụm nước sông Hoàng Tuyền đã đủ bản lĩnh để cô báo thù rồi. Hiện tại cô ta không cần ai kêu oan thay cô nữa, một mình cô có thể giải quyết mọi chuyện. Muốn biết sau khi lên bờ cô ta đã tạo bao nhiêu nghiệp, thì phải xem lại cô từng gánh chịu oan ức lớn cỡ nào. Tử đảo lên bờ, sinh linh đồ thán, phàm là chuyện gì có liên quan đến oan ức của cô, cho dù chỉ là một câu nói lỡ miệng, đều có thể gặp phải tai họa diệt môn. Huệ Hương báo thù còn nói đạo lý được, tử đảo thì đừng hòng nó chịu nói đạo lý nha. Bởi vì tử đảo không có tương lai, bất luận là chết mòn dưới sông, hay là sau khi lên bờ bị người ta giết, cũng không thể đi vào luân hồi lần nữa. Chính vì không có tương lai, cho nên bọn nó trả thù mới không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì. Sinh thời chỉ cần chịu một chút xíu nhục nhã đều có thể trở thành lý do để bọn chúng dùng máu để báo phục. Không có tương lai thì cũng thôi đi, mà mấu chốt ở đây là tử đảo không hề sợ chết, thậm chí có thể nói là bọn chúng khát khao được chết. Sống chỉ có thể như khúc gỗ đi lại trong phạm vi cố định dưới sông, thì cách giải thoát tốt nhất chính là chết đi. Một tử đảo không có tương lai, không sợ chết thì khi lên bờ sẽ tạo thành sức hủy diệt đối với người phàm, khi ấy chỉ có thể dùng bốn chữ sinh linh đồ thán để hình dung cảnh tượng đó thôi. Ngày hôm sau tôi lại đến thôn Tiểu Vương lần nữa, tôi muốn tìm cha mẹ cô ấy để hỏi về chuyện khi còn sống. Đi ngang qua chỗ của thần bà, tính sẽ ghé vào hỏi thăm, nhưng nào ngờ đã khóa cổng kín mít. Người trong thôn nói với tôi, chiều hôm qua thần bà đã dọn đi rồi, vĩnh viễn không quay về nơi này nữa. Đến nhà của Vương Phương, cha mẹ cô ấy tưởng tôi lại đến nhắc vụ vớt xác, nên đã trực tiếp đẩy tôi ra ngoài cửa. "Vương Phương chính là một con điếm!"Cậu đừng có mà qua đây nữa, dù tôi có đào mồ tẩm liệm cho con chó, cũng sẽ không đi vớt xác của nó đâu!"Được thôi, con gái ruột cũng có thể chửi thành con điếm, vậy thì tôi còn nói gì được nữa... Tôi quay đầu nhìn sang mẹ của Vương Phương, bà ta trưng ra bộ mặt lạnh tanh, nói con gái nhà người ta làm sao chăm sóc cho nhà mẹ của mình, còn Vương Phương chỉ biết đem nhục nhã cho họ, con gái như thế thật khiến người đau lòng mà. Em trai của Vương Phương càng tức tối hơn, bởi vì chuyện của Vương Phương, vợ hắn đang um sùm muốn ly dị với hắn, nói ở Vương gia chịu đủ lời lẽ tàn bán chê cười rồi. Tôi nói cho họ biết Vương Phương bây giờ đã biến thành tử đảo, rất nhanh sẽ lên bờ hại người, cho nên những tủi nhục và oan ức trước đó đều sẽ trở thành lý do để cô đồ sát. Bọn họ không tin, nhìn tôi giống như nhìn một gã thần kinh vậy. Câu nói này nếu như là thần bà nói với họ, có thể họ sẽ có chút kiêng dè, nhưng tôi chỉ là một thanh niên vớt xác, không ai chịu tin lời của tôi cả. Sau cùng tôi lấy chuyện của Huệ Hương ra làm ví dụ, mong rằng vụ án diệt môn tại Trần gia sẽ lay động được nhà họ, mau chóng rời khỏi thôn tiểu Vương. Nhưng tiếc là vẫn vô dụng, bọn họ nói Vương Phương chết cũng đáng đời, không ai sỉ nhục cô cả, mọi chuyện đều là cô ấy tự làm tự chịu, tự mình sỉ nhục mình thôi!Rời khỏi nhà của Vương Phương, tôi lại ghé xung quanh những người trong thôn để hỏi thăm, muốn biết thêm một chút về chuyện của Vương Phương, rồi khuyên họ rời khỏi nơi này. Tiếc là trong thôn ai cũng kiêng dè Vương gia, không ai nguyện ý nói chuyện với tôi cả, cũng chẳng ai tin lời tôi nói. Rời khỏi thôn Tiểu Vương được nửa dặm đường, phía sau có một thanh niên trạc tuổi tôi chạy đến, kéo tôi lại và nhắc đến chuyện của Vương Phương. Cậu ấy bảo rằng có một số chuyện cứ ấp ủ trong lòng thì bứt rứt lắm, nhất định phải kiếm người để thỏa hết nỗi lòng.