Nghe Bạch lão quỷ nói có thể đi trộm mạng, ông tôi nghe xong liền bắt đầu trầm mặc.
Người trong thôn mê tín, đều tin vào cái mà gọi là sinh tử luân hồi.
Đầu thai vào nhà nào đều do Diêm Vương gia sắp xếp sẵn hết rồi, hoặc là đến đòi nợ, hoặc là đến để trả nợ.
Cho nên ông nội tôi hỏi Bạch lão quỷ: "Ông bà xưa có câu, không phải người một nhà, không vào chung một cửa, đứa bé bị trộm mạng này rốt cuộc có thể tính là hậu nhân của Tạ gia chúng tôi không?" "Được chứ, sao lại không? Có sữa chính là mẹ, ai nuôi nó khôn lớn thì đó chính là hậu nhân của người đó, huống hồ chi dòng máu đang chảy trong người nó chính là của Tạ gia cơ mà.
" Vừa nghe lão nói thế, ông nội tôi lập tức hạ quyết tâm.
Thời đấy trong thôn vẫn còn nghèo, thêm thằng con trai thì thêm được một phần sức lực, chả giống như bây giờ, nhà nào mà sinh được con trai, thì phải bỏ ra hết nửa đời còn lại.
Trộm mạng là nghịch thiên hành sự, Bạch lão quỷ dặn ông tôi về tới đừng nói lung tung.
Ông tôi gật đầu, sau đó để tôi ở lại với Bạch lão quỷ rồi một mình ông quay về.
Cũng chả biết lão Bạch đã dùng cách gì, đến ngày hôm sau đưa tôi về nhà, tôi đã sống trở lại... Khi nghe cha tôi kể xong, tôi liền rơi vào trầm tư.
Bạch lão quỷ đã nhiều lần ám thị những bí ẩn về thân thế của tôi, nhưng có làm sao thì tôi cũng không ngờ chuyện này lại có liên quan đến việc trộm mạng đâu? Lão cũng từng nói rằng, sau này nếu như tôi muốn đi tìm thân thể của tôi, thì không thể thiếu phân thủy kiếm để đích thân đi đến cái động không đáy dưới đàm Cửu Long.
Bây giờ nghĩ lại, cái mạng mà lão trộm tám phần có liên quan đến đàm Cửu Long là cái chắc, chỉ là không biết cái mạng mà lão trộm về rốt cuộc là của ai đây.
"Ban đầu mẹ cùng với cha con còn nghĩ là con được cứu sống, cho đến lúc ông nội con sắp qua đời mới nói cha mẹ biết chuyện trộm mạng cho con.
Lan nhi à, con chung quy vẫn là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống, mẹ không quan tâm cái gì mạng với không mạng, dù sao đi nữa thì con vẫn là con trai của mẹ, nghe con.
" Thấy tôi trầm mặc không nói gì, mẹ tôi liền lau nước mắt an ủi tôi.
Nhìn thấy bà khóc thì khóe mắt tôi cũng đỏ theo, tôi cầm tay bà rồi nói: "Mẹ à, có gì đâu mà khóc, con vĩnh viễn là Tạ Lan con trai của mẹ.
Cha mẹ sinh con nuôi con, không có cha mẹ thì làm sao có con ngày hôm nay chứ.
Chỉ trách con bất hiếu, bao nhiêu năm trời cứ làm cho cha mẹ buồn lòng vì con quá nhiều.
" Nói câu thật lòng, từ nhỏ đến lớn cha mẹ đều không tệ bạc với tôi chút nào, ngoại trừ không giúp tôi thành gia được thôi.
Đây cũng bởi vì do nhà tôi quá nghèo, không có tiền làm sính lễ.
Mà quan trọng hơn là bản thân tôi lại không có tiền đồ, kiếm được bao nhiêu thì xài hết bấy nhiêu.
"Con cũng đừng trách vì sao cha không giúp con tìm vợ, thật ra ngoại trừ nhà chúng ta nghèo, thì ta vẫn còn chuyện ngay đến cả mẹ con ta cũng không nói.
" Cha tôi thở dài.
"Chuyện gì vậy cha?" "Những năm qua cha thấy con ở ngoài không được thành tích gì, liền muốn tìm một cô gái nào đó để con thành gia lập thất cho xong.
Nhà chúng ta không có tiền, nhưng Bạch lão quỷ lại có, còn rất nhiều là đằng khác, thế là cha mang theo cái mặt dày này đến chỗ ông ta để vay một ít.
Nhưng nào ngờ lão Bạch lại nói với cha rằng nhân duyên của con chưa tới, việc thành gia sau này ông ta sẽ tự biết an bày cho con.
" Tôi cạn lời! Sự bái phục của tôi đối với Bạch lão quỷ phải nói là phục đến sát đất luôn rồi.
Tôi rất muốn nói với cha mẹ tôi, đúng thật Bạch lão có sắp xếp hôn sự cho mình, nhưng là sắp xếp cho tôi và Hoàng Hà Nương Nương phối âm hôn kia kìa... Đêm nay tôi nằm trên giường lăn đi lộn lại chả ngủ được.
Ngay từ đầu nghe Bạch lão quỷ kể về lai lịch của đàm Cửu Long, tôi vẫn cứ nghĩ đó chỉ là một câu chuyện quỷ thần kỳ đàm, bây giờ tôi mới biết bên trong có dính líu đến bản thân mình còn nhiều hơn cả Bạch gia, nếu không thì lão cũng không khổ tâm vì tôi mà mưu đồ bao nhiêu chuyện thế kia.
- Giải thích từ "Đàm" tức là đầm nước.
Ban đầu nguyên tác sử dụng "Đàm" nhưng không biết sau lại thay vào từ "Khố", có nghĩa là hang, ổ.
Cho nên thống nhất sử dụng chữ "Đàm" như lúc đầu cho mọi người dễ hiểu hơn nhé.
Hết giải thích.
Cứ lăn lộn không ngủ được, nên tôi đành bật đèn, lôi cái bình sứ có đựng viên Giao Nhân Lệ ra quan sát nó.
Khi bảo quản Giao Nhân Lệ không thể nào thiếu nước, mà thứ được chứa trong bình sứ này chính là Vô Cấu chân thủy tinh khiết do Vương gia lấy từ sông băng Côn Lôn xuống, thật ra thì bản thân nó đã là vật chí âm chí thuần.
Giao Nhân Lệ lơ lửng trong bình, còn tỏa ra ánh sáng màu lam ngọc bích nhàn nhạt.
Nhìn thấy Giao Nhân Lệ, tôi liền nhịn không được nghĩ đến Hoàng Hà Nương Nương, rồi lại nghĩ đến hôm Vương gia cầu hôn, trong đầu tôi vô thức hiện lên khuôn mặt tươi tắn của cô ấy.
Cô ấy có thể vì tôi mà từ bỏ Hoàng Hà lệnh, phần tình cảm này nói không cảm động là điều không thể.
Nhất là câu "Phận nữ nhi không gả hai chồng" của cô, càng khiến tôi cả đời khó quên.
Sáng hôm sau, tôi đi đến thôn Hạ Bá.
Bên cổ tế đài từ ngày được người nhà họ Vương trùng tu thì trở thành khu phong cảnh đắc địa, rất nhiều các cặp đôi trẻ đều thích nơi này, cho nên cứ ngày đêm sớm tối đều có lác đác các cặp tình nhân đến đây hẹn hò.