Tôi tức nhiên vẫn còn nhớ chuyện đó rồi, nhưng mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm.
Ban đầu Bạch lão quỷ kể rằng chín con ác long xả giận lên hai bên bờ sông Hoàng Hà, sau này lại nói trận hồng thủy đó là do Hoàng Hà Đại Vương liên thủ gây ra, rốt cuộc cái nào mới là sự thật tôi còn không phân biệt rõ nữa.
Nhưng nghe ngữ điệu của lão, chín con ác long này nhất định là đã từng tồn tại, nếu không thì làm sao lại có cái xác rồng không đầu thế chứ.
"Chú Bạch, đôi mắt của Phật gia bị thương có phải là do nhìn thấy xác rồng này không?" Tôi hỏi.
"Không phải.
Xác rồng tuy đáng sợ, nhưng sẽ không bao giờ tồn tại cơ hội được ông trời che chở như thế.
Chín con ác long đó sinh thời là bị lão đạo sĩ đó chém rớt đầu, chết rồi thì tạo ra được sóng gió gì nữa chứ?" "Gì? Ý chú là vị đạo sĩ đó đã hết chín con ác long đó đấy à?" Tôi há hốc mồm hỏi.
"Đương nhiên là không chỉ mình công lao của đạo sĩ rồi, tám vị Hoàng Hà Đại Vương cũng phí không ít lực, thậm chí vì thế mà toàn bộ đều tử trận.
Cái mà gọi là thần núi Phục Ngưu phân ra dư mạch để trấn áp, chẳng qua chỉ là thủ đoạn của đạo sĩ nhằm che giấu cho chuyện này mà thôi, chứ sự thật chả có thần núi Phục Ngưu gì ở đây hết á.
" Tôi chấn kinh đến không bình thường được nữa, thầm nghĩ tên đạo sĩ này cũng biến thái quá rồi đó.
Không chỉ giết chết chín con ác long, ngay cả Hoàng Hà Đại Vương cũng bị hắn xem như bia đỡ đạn mà dùng.
Mà thuật dời núi là đại thần thông của đạo môn, có thể xứng với danh thần tích, nếu không thì hắn cũng sẽ không đem mọi chuyện đổ lên đầu của thần núi Phục Ngưu này được đâu.
"Thế nếu tên đạo sĩ đó không sợ ác long, vậy thì tại sao lại phải bố trận để bình định oán khí? Còn không tiếc hy sinh bản thân mình để lấp mắt sông nữa chứ?" "Thứ mà hắn kiêng kị trước giờ đều không phải oán khí của ác long sau khi chết, mà là thứ ở đằng sau ác long kia kìa, chỉ tiếc những gì nên đến rồi cũng sẽ đến, dù cho hắn có thể tính kế cả quỷ thần, nhưng hắn lại quên rằng, hắn không thể xem được Thiên Đạo luân hồi.
"Cho nên là, thứ mà huệ nhãn của Phật gia nhìn được đó chính là cái thứ đằng sau của ác long ư?" "Đúng thế, cho nên lúc này tôi đã dặn trước với cô ta rằng, dù cho có nhìn thấy gì khác cũng không được tiết lộ cho ai nghe, hy vọng cô ấy có thể giữ lời, nếu không thì sẽ rắc rối to đây..." Tôi cùng Bạch lão quy vừa nói vừa chăm chú nhìn động tĩnh của vòng xoáy.
Xác rồng gây ra động tĩnh vô cùng hùng tráng, từng luồng khí đen từ phun ra từ miệng của cái đầu bị chặt đứt, xộc thẳng lên trời.
Có thể thật sự là do thời cơ chưa đến đi, cuối cùng nó cũng không còn đi lên từ vòng xoáy sâu thẳm đó.
Với tiếng kêu bi ai không cam lòng, xác rồng bắt đầu chìm xuống, lực ly tâm của xoáy nước ngày càng yếu, nước sông lại phun ra từ sâu trong xoáy nước, sau cùng trả lại mặt sông yên ắng tĩnh lặng như lúc đầu.
Tiếng kêu ai oán của xác rồng là hướng về hai bên bờ sông Hoàng Hà, bên ngoài khu thủy vực cùng với người của Vương gia đương nhiên sẽ nghe được, nhìn thấy chúng tôi quay về, Vương Hán Sinh lập tức hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì.
Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Phật gia đầy máu đang ngất xỉu trong lòng tôi, sắc mặt của hắn trắng không còn miếng máu.
Vương gia đương thời chỉ còn duy nhất huệ nhãn của Phật gia mà thôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì thì đối với nhà họ Vương mà nói, tổn thất nghiêm trọng không chỉ là một cây phân thủy kiếm, thậm chí là những bảo vật dưới nước mà họ chưa tìm thấy được.
Tôi cũng rất lo lắng cho Phật gia, đôi huệ nhãn này của cô là dùng máu và nước mắt để đổi lấy, nếu như vì thế mà bị hủy đi, có thể tôi sẽ ân hận cả đời mất.
Bởi vì lão cáo già họ Bạch kia sớm đã biết trước chuyến này vị Phật gia đó sẽ đi về tay không, dễ gì mà lấy được phân thủy kiếm.
Lý do mà lão đi với cô ấy một chuyến chẳng qua là vì viên Giao Nhân Lệ của Vương gia mà thôi, ấy vậy mà lại là vì tôi mà bày mưu nữa chứ... Bảy ngày sau, Phật gia ngồi trên kiệu mềm một lần nữa ghé qua thăm chúng tôi.
Cũng may là đôi mắt của cô ấy dù có bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn giữ được huệ nhãn.
Lần này cô đến là để tặng Giao Nhân Lệ, trong lòng thôi hổ thẹn muốn từ chối, liền bị Bạch lão quỷ trừng cho một phát, thế là chỉ đành nhận chứ làm được gì nữa...
Trải qua chuyện này Vương gia đã thật sự chết tâm với phân thủy kiếm rồi, xã hội hiện đại khoa học phát triển, muốn vào nước để tìm bảo vật đâu nhất thiết phải có phân thủy kiếm mới được đâu.
Nhưng khác biệt chính là, Phật gia cố ý muốn tôi tiễn cô một đoạn, yêu cầu này đương nhiên là tôi không có cách nào từ chối rồi.
Tôi tiễn cô đi xuống bờ đê, nhìn thấy người của Vương gia đang chuẩn bị xe để đón cô trở về.
Phật gia từ trong kiệu đi ra, ngõ ý muốn bốn vị bà lão đi qua đó trước, sau đó cô ấy dùng đôi mắt bị lớp vải che lại nhìn tôi nói: "Anh có muốn biết tôi đã nhìn thấy được gì không?" "Không muốn biết!" Tôi trả lời ngay.
Tuy rằng tôi rất hiếu kỳ rất muốn biết, nhưng tôi lại sợ cô ấy sẽ có kết cục như Trần Thu, vì tiết lộ thiên cơ mà bị trời phạt.
"Tạ Lan, tôi nhớ tên anh rồi. Nếu như có ngày anh muốn biết tôi nhìn thấy gì, thì cứ đến hẻm Ô Y tại Nam Kinh tìm tôi nhé.".