"Ừm, cám ơn anh A Xuyên, nếu không có anh, em đã chết từ lâu rồi, là anh cho em mạng sống thứ hai, cũng là anh dạy em ăn miếng trả miếng, anh yên tâm, em sẽ tiếp tục tiếp cận Dao Dao, tuyệt không để mưu đồ trong hai mươi năm này của chúng ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Tiền Xuyên nhẹ nhàng ừ một tiếng, ôm người phụ nữ càng chặt hơn.
Bên ngoài bệnh viện kiểm tra.
Tâm tình Hứa Ngạn Văn thấp thỏm không yên, khi thì khẽ cắn ngón tay, khi thì nhíu mày trầm tư, cả người cô nàng giống như bị đặt lên lò lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa phiền não.
Cô nàng thật sự rất sợ kết quả kiểm tra của Quách Thành có vấn đề, nếu như hôn nhân của bọn họ nhất định không có con, con đường kế tiếp cô nàng nên đi như thế nào?
Tiếng lòng của Nhân Nhân, làm cho cô nàng chịu rất nhiều khiển trách từ lương tâm, cô nàng quả thật không nên lợi dụng đứa nhỏ để trói buộc Quách Thành, lại càng không nên để cho đứa nhỏ trở thành sợi dây ràng buộc quan hệ hòa hợp giữa hai người bọn họ.
Đứa nhỏ hẳn nên là kết tinh của tình yêu, là kéo dài của tình yêu, vứt bỏ những thứ này, những thứ khác cũng chỉ là tổn thương đối với đứa nhỏ.
Nhưng mà, cô nàng sợ mất đi Quách Thành, sợ tình yêu và sự quý trọng nhiều năm của chính mình, đến cuối cùng chỉ là một trò khôi hài làm người khinh thường chê cười.
Lúc trước khi cô nàng theo đuổi Quách Thành oanh oanh liệt liệt biết bao, ngày Quách Thành và cô nàng bước vào lễ đường hôn nhân, truyền thông cả nước đều đưa tin về chuyện này.
Buổi lễ kia có rất nhiều nhân viên tham dự, từ số lượng nhân viên đến tiệc cưới phô trương, rồi đến mỗi một nghi thức bố trí cùng thiết kế, đều có thể nói là hôn lễ lớn nhất trong lịch sử.
Nếu một ngày nào đó kết thúc theo cách "người vợ khó có thể chịu đựng được chồng ngoại tình nhiều lần mà ly hôn", dư luận chờ đợi cô nàng sẽ nói như thế nào?
Không, đừng mà!
Chỉ cần cô nàng nghĩ đến cảnh tượng dù chỉ một chút, sẽ giống như rơi xuống hầm băng, nếu quả thật ngày đó sẽ đến, cô nàng nhất định sẽ xấu hổ phẫn nộ mà chết.
Đánh chết cô nàng cũng không muốn đưa chính mình đến hoàn cảnh như vậy.
"Cộp cộp..."
Cửa phòng kiểm tra mở ra, Quách Thành vừa kéo ống tay áo sơ mi, vừa đi về phía cô nàng, cả người nhìn rất sung sướng, không bài xích cũng không phiền chán.
Người theo sát phía sau anh ta cùng đi tới chính là bác sĩ Từ, nhìn thấy ông ta, Hứa Ngạn Văn lập tức nghênh đón, có chút vội vàng hỏi: "Bác sĩ Từ, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
Bác sĩ Từ ôn hòa cười: "Hứa tiểu thư đừng nóng vội, chúng tôi đã lấy mẫu vật cần thiết của chồng cô, số liệu cụ thể cần một đến hai ngày làm việc mới biết được, đến lúc có kết quả tôi sẽ thông báo lại cho hai vị."
Đáy mắt Hứa Ngạn Văn hiện lên một tia mất mát, cô cho rằng ngay ngày hôm nay sẽ có kết quả.
"Được, vậy làm phiền bác sĩ Từ." Quách Thành thay cô nàng nói cám ơn với bác sĩ.
"Cảm ơn ngài." Hứa Ngạn Văn nặn ra một nụ cười.
Sau khi tiễn bác sĩ Từ đi, Quách Thành nhẹ nhàng ôm bả vai của cô nàng, dịu dàng trấn an nói: "Đừng lo lắng nhé vợ, anh có thói quen tập thể hình quanh năm mà, cơ thể cũng không có chỗ nào khó chịu, chỉ là em quá khẩn trương mà thôi, giống như lời cha nói, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, chúng ta từ từ làm mọi chuyện được không?"
Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Đi thôi, anh đưa em về nhà trước, sau đó đến công ty."
Hứa Ngạn Văn vừa khoác cánh tay Quách Thành lên, điện thoại trong túi anh ta đã vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, tên người gọi đến là Thân Linh, một trong những thư ký của Quách Thành.
Hứa Ngạn Văn theo bản năng nghĩ đến con đường rợp bóng cây và cảnh xe rung lắc, nụ cười trở nên cứng ngắc.
Quách Thành không chút suy nghĩ đã trực tiếp nhấn cúp máy, thuận thế điều chỉnh thành chế độ im lặng cất vào trong túi.