"Một tiếng sau tôi có cuộc họp." Giọng nói lạnh lùng của Hứa Dao cắt đứt sự cảm động tự cho là đúng của bà ta.
Chu Tân Di đang khóc chợt như bị nghẹn, ánh mắt kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất.
Bà ta nhanh chóng lau nước mắt, nặn ra một nụ cười, tự mình giải vây nói: "Xin lỗi, là mẹ thất lễ."
"Không sao." Hứa Dao tiếp tục phẩm trà, không có chút ý muốn hỏi thăm hoặc tìm hiểu nào.
Bình tĩnh một trăm phần trăm như vậy, ngược lại làm cho Chu Tân Di luống cuống.
Tình huống trước mắt, sao lại không giống với dự đoán của bà ta chứ?
Trong kế hoạch của bà ta, lần đầu tiên xuất hiện nói thẳng thân phận, gợi lên lòng hiếu kỳ hoặc phẫn nộ của cô ta, tóm lại trước tiên phải cho cô ta một ấn tượng sâu sắc.
Chờ lần thứ hai lần thứ ba lại liên lạc, lập tức bắt đầu đánh bài sám hối dịu dàng, từng chút từng chút làm giảm đi sự đề phòng của cô ta.
Chờ cô ta mở rộng cửa lòng rồi, lại nói với cô ta nguyên nhân mình vứt bỏ cô ta, dùng sự đồng cảm giữa phụ nữ và phụ nữ với nhau, đánh thức sự đồng cảm của cô ta, giảm bớt oán niệm khi cô ta bị mẹ ruột vứt bỏ.
Cuối cùng lại dùng hành động làm bạn cùng quan tâm che chở cô ta, làm cho cô ta bất tri bất giác sinh ra ỷ lại đối với bà ta, sau đó từ từ, bắc lên cầu nối giúp bà ta có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ nhà họ Hứa, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Mấy bước trước đều thuận lợi nằm trong kế hoạch, cô ta xem xong tin nhắn cũng trả lời, thậm chí còn gặp mặt sớm hơn bà ra dự đoán.
Đây chẳng lẽ không phải là biểu hiện vội vàng của con gái sao?
Nhưng sự lạnh nhạt lúc này là sao đây?
Chu Tân Di gấp gáp điều động tế bào não, nhanh chóng đưa ra kết luận - không chừng con gái đang dùng lạnh lùng lên án việc bà ta vô tình vứt bỏ cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, bà ta vội nói: "Dao Dao, mẹ biết con hận mẹ, hận mẹ tại sao phải vứt bỏ con, hận..."
"Cho nên, tại sao bà lại vứt bỏ tôi" Hứa Dao cắt đứt lời nói phía sau của bà ta, hỏi ra đáp án cô ta muốn biết nhất.
Mặc dù cô ta có thể đoán ra được lý do, nhưng, cô ta chỉ muốn nghe chính miệng bà ta nói.
Chu Tân Di lại ngẩn ra.
Sự kinh ngạc của bà ta bị Hứa Dao nhìn thấy hết vào đáy mắt, ngay sau đó cô ta lại hỏi: "Tôi xem điều kiện của bà, cũng không giống nuôi không nổi tôi, cho nên, vì sao muốn vứt bỏ tôi?"
"Nếu như mẹ nói mình là bất đắc dĩ, con sẽ sẽ tin tưởng sao?" Chu Tân Di lắp bắp nhìn cô ta, đáy mắt có nước mắt chưa khô hết tăng thêm vài phần thê lương.
Hứa Dao hùng hổ dọa người,"Nếu như hoàn toàn không có nguồn sống, hẳn là bà sẽ bán tôi cho bọn buôn người, ép khô chút giá trị cuối cùng còn sót lại của tôi, a... Tôi biết rồi, bởi vì tôi là con gái, cho nên không đáng tiền, đúng không?"
Đồng tử Chu Tân Di hiện ra sự khiếp sợ, sao cô ta lại nói ra lời cay nghiệt như vậy, trong báo cáo của thám tử tư, cô ta chính là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã lịch sự, cẩn thận ổn trọng!
Vẻ mặt Chu Tân Di đau đớn trả đũa: "Dao Dao, con, tại sao con có thể nói ra loại lời này, con là thịt trên người mẹ rơi xuống mà, mẹ thà giết chính mình, cũng tuyệt đối sẽ không đem con đi bán."
Hứa Dao nhếch môi cười lạnh,"Quả thực bà không có bán tôi, bằng không tôi cũng sẽ không bị người có tiền nhặt được, có thể sống cuộc sống ăn ngon mặt đẹp, trên đường tới đây tôi luôn luôn suy nghĩ, nếu như tôi không có được cha mẹ nuôi hiện tại thu dưỡng, bà còn có thể nhận lại tôi hay không?"
Hứa Dao cũng không muốn bại lộ chuyện chị gái đã về nhà, chuyện thiên kim thật và thiên kim giả, ngoại trừ những người nòng cốt trong công ty và người trong nhà, người ngoài cũng không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.