Khương Hân ghét bỏ liếc ông xã một cái,"Đều tại anh hết, anh đi làm nhiều năm rồi mà vẫn không có thành tích gì, đúng là đáng bị người ta trèo lên đầu tác oai tác quái mà."
"Đúng đúng đúng, là do anh không tốt, anh đáng nghe mắng, em bớt giận nhé, đừng vì anh mà khiến bản thân buồn lòng, nếu không, hai đứa con gái ngoan của chúng ta sẽ trách anh đấy." Hứa Ngạn Ôn thành khẩn nhận sai.
Hứa Dao dịu dàng trấn an mẹ của mình: "Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, không phải còn có con có thể giúp đỡ chị chuyện này hay sao, đợi lát nữa trở về con sẽ đi sửa sang lại tài liệu ngay lập tức, bảo đảm để cho trước khi chị gái tiến vào công ty có thể hiểu rõ được phân bố giữa các thế lực và người phụ trách chủ yếu, sau khi chị biết rõ rồi thì không sợ bất kỳ thứ gì nữa."
"Mẹ à, con cũng không phải kiểu người yếu ớt giống như mẹ nghĩ đâu ạ, trước kia con đã từng đi làm công cho người ta, cho nên con cũng biết được những quy tắc bất thành văn ở trong môi trường làm việc, chẳng lẽ mẹ cứ lo nghĩ như vậy mãi mà không chịu tin vào thực lực của con sao?"
Tốt xấu gì Hứa Nhân Nhân cũng đã từng là một nhân viên làm việc quá lao lực, cô cũng đã quá hiểu về những công việc ruồi bu kiến đậu nhất, trước kia cô là người làm công thuần khiết không có bối cảnh không có gia đình chống lưng, hiện giờ cô là người thừa kế, thân phận không giống nhau, lúc đi làm cũng sẽ không giống nhau.
Nếu đã khó thoát khỏi trách nhiệm, vậy cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cùng lắm thì chỉ là để bản thân đổi chỗ khác ăn dưa mà thôi.
Đi buôn dưa ở nơi làm việc, cũng coi như là làm lại nghề cũ, có gì đâu mà cô phải sợ cơ chứ!
Làm người quan trọng nhất chính là có thể đạt được mục tiêu ban đầu của mình, cô đã nói bản thân muốn làm phế vật thì nhất định phải làm đến cùng!
Hứa Nhân Nhân không đề cập tới việc làm công còn tốt, nhắc tới chuyện này, Khương Hân lập tức cảm thấy đau lòng.
Nhất là khi nhìn thấy cơ thể nhỏ gầy như que củi của cô, bà càng cảm thấy mình nhận lầm con là một tạo nghiệt to lớn, mà kẻ vô liêm sỉ đã lên kế hoạch thiên kim thật giả đáng bị ngàn đao lăng trì xử tử, cũng nên bị trời đánh, sấm sét làm sập nhà, lúc này mới khiến cho bà cảm thấy yên lòng hơn.
Nước mắt của Khương Hân tí tách rơi xuống, Hứa Ngạn Ôn sợ tới mức vội vàng tấp xe vào lề, tất cả mọi người lo lắng nhìn bà.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy ạ?"
"Bà xã, em đừng làm anh sợ, có phải anh lại nói sai gì rồi không?"
Khương Hân nức nở: "Em cảm thấy đau lòng vì Nhân Nhân vẫn chưa được trải qua cuộc sống an nhàn dù chỉ một lần trong đời, vất vả lắm con bé mới được trở về nhà, lại bị ông cụ phái đến công ty để chịu tội, người làm mẹ như em đúng là quá vô dụng. Hu hu hu ..."
[Đừng mà, mẹ nhà giàu ơi, không phải mẹ đã cho con thẻ đen để dùng rồi hay sao, đây chính là cái thẻ rất nhiều tiền đó, có tiền bên cạnh mình, cộng thêm thân phận là người thừa kế gia tộc, hoàn toàn có thể hoành hành ở công ty, quả thực không cần phải cảm thấy như thế đâu ]
Khương Hân khóc càng lớn tiếng hơn, con gái đã bị bắt nạt đến mức như vậy rồi mà vẫn còn có thể rộng lượng khuyên bảo bản thân như thế, bà hoàn toàn không xứng làm mẹ của cô.
"Ôi - con bé ngốc nghếch này, dù sao thì con cũng nên làm gì đó quậy chút đi chứ, để cho mẹ có cớ đi tìm ông nội con nói lý lẽ!"
Hứa Ngạn Ôn được nhắc nhở, đôi mắt chợt lóe sáng lên và nói: "Nếu không thì ngày mai con bắt đầu làm bộ ăn kiêng đi, hoặc là lúc trở về con lập tức đập phá đồ vật, hoặc là con nổi điên cắn người, con cứ quậy càng dữ càng tốt, cha sẽ lập tức đi tìm ông nội để cho ông nội thay đổi quyết định, sau đó chúng ta đến bệnh viện nghỉ ngơi một hồi, con thấy thế nào?"