Hứa Nhân Nhân sợ tới mức khóe miệng co rút: "Loại trình độ này hẳn là sẽ vào bệnh viện tâm thần đi, ông nội còn dung nạp được ta sao?"
[Người cha giàu có thân ái của con ơi, con muốn làm đứa ăn không ngồi rồi, nhưng mà cái con muốn làm hoàn toàn khác với cái mà cha muốn con diễn cùng với cha đấy]
[Ai, tính ra mình vừa phát hiện ra, trí thông minh của ba đứa con ông nội sợ là chẳng thừa hưởng được gì từ ông nội hết, người nào người nấy đều ngốc nghếch y chan nhau]
Khương Hân và Hứa Dao oán niệm nhìn ông một cái.
Hứa Ngạn Ôn: "..." Tại sao tôi lại bị ghét nữa rồi QAQ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhân Nhân vừa ăn bữa sáng xong, Hứa Dao lập tức đưa tư liệu mà bản thân đã thức suốt đêm để chuẩn bị xong đâu vào đấy đến phòng cô, hiệu suất làm việc của cô ta tương đối cao.
Cô nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hứa Dao, đau lòng nói: "Em đã thức trắng cả đêm đấy à, vành mắt có quầng thâm luôn rồi kìa."
Hứa Dao xấu hổ sờ sờ mí mắt, vội vàng giải thích: "Em không có thức đêm, chỉ là ngủ muộn hơn bình thường một tí, dù sao hôm nay thứ bảy, em có thể ngủ bù vào buổi trưa, điều quan trọng nhất với em lúc này là chị có thể quen thuộc với nhân viên sớm một chút, làm chuẩn bị sớm một chút."
Hứa Nhân Nhân cụp mắt lật xem tài liệu mà em gái làm, mỗi nhân viên thuộc về đoàn đội nào, người quản lý chân chính sau lưng đoàn đội là ai, tất cả đều được miêu tả ở trên biểu đồ chỉnh lý chỉ cần vừa xem là hiểu được ngay, đủ thấy cô ta đã dồn rất nhiều công sức vào chuyện này.
[Hu hu, em gái tốt với tôi quá đi à, thử hỏi một thiên sứ bé nhỏ đáng yêu và xinh đẹp lại còn chu đáo như thế này làm sao có thể cấu kết với mẹ ruột hại cả nhà được cơ chứ, A Thất, có phải quả dưa này của cậu là giả hay không?]
[Nói giỡn gì vậy, tin tức tôi có là hàng thật giá thật hết đấy nhé, nếu như suy nghĩ của Hứa Dao thay đổi thì chắc chắn là bởi vì biến số là cậu đấy]
[Dựa theo cốt truyện gốc, vào lúc Hứa Dao gặp được mẹ ruột, cô ta đã bị cậu giày vò thể xác và tinh thần vô cùng mỏi mệt, mẹ ruột của cô ta nắm chặt lấy chuyện cậu xa lánh cô ta, sau đó dốc hết sức để dụ dỗ cô ta, vừa tỏ vẻ bản thân vô cùng thê thảm vừa cầu xin cô ta tha thứ, dần dà Hứa Dao đã bị đối phương thuyết phục ngay]
[Nhưng bây giờ cậu không bới móc nữa, cha nuôi mẹ nuôi thì đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta vẫn luôn lớn lên dưới sự giáo dục vô cùng lành mạnh và đúng đắn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện lấy oán trả ơn, nếu cô ta không bị mẹ ruột dụ dỗ, vậy cũng là bởi vì ý tốt của cậu và cha mẹ dành cho cô ta, khiến cô ta có dũng khí nói không với mẹ ruột]
[Đương nhiên, tạm thời diễn biến cốt truyện ở bên này của tôi vẫn chưa có thay đổi gì cả, việc cô ta trở thành người tốt hay là người xấu, tất cả đều tại một suy nghĩ trong lúc cô ta đối mặt với mẹ ruột của mình]
[Chắc chắn sẽ không đâu, em gái của tôi vừa dịu dàng vừa tốt bụng, tuyệt đối sẽ không biến thành người xấu, tôi tin tưởng em ấy!]
[Suy nghĩ của loài người các cậu luôn là thứ mà tôi không bao giờ hiểu rõ được, cho nên tôi sẽ giữ quan điểm trung lập trong chuyện này nhé. ]
Hứa Dao nghe thấy lời chị gái ủng hộ mình, đột nhiên hốc mắt của cô ta đỏ lên.
"Ơ kìa, sao mắt em lại đỏ thế, là do em dùng mắt quá độ rồi hay sao?" Hứa Nhân Nhân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lên.
Hứa Dao thuận tiện đáp lời: "Lát nữa em nhỏ chút nước thuốc là được rồi ạ."
"Vậy thì không được, em ở đây chờ chị đi." Hứa Nhân Nhân ấn người ngồi xuống sô pha, mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến giọng nói của Hứa Nhân Nhân: "Dì Từ, phiền dì gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, mắt của Dao Dao không được khỏe cho lắm, dì mời ông ấy đến kiểm tra cho em ấy xem sao, cố gắng đến nhanh nhất có thể."