- Tinh thú Ngũ giai?
Khương Nghị bình phán lấy cấp bậc Địa Long kia.
- Tinh thú ngũ giai, Địa Phong Long. Có tinh thú ngũ giai tọa trấn, bộ lạc được tính là bộ lạc cỡ trung.
Khang Ninh quan sát bộ lạc trên lưng tinh thú kia.
- Bộ lạc Chân Tinh các ngươi thì sao, xen vào giữa cỡ nhỏ cùng cỡ trung nhỉ.
- Bộ lạc Chân Tinh chúng ta, xem như trường hợp đặc biệt. Chỉ có tinh thú ngũ giai, nhưng chỉ có một, vấn đề tứ giai lại cực ít, số lượng tộc nhân miễn cưỡng đủ trăm.
- Vì sao không cố gắng sinh sôi?
- Nào có dễ dàng như vậy, chúng ta rất khó sinh dục. Cho dù là nơi như Chiến tộc kia, cũng mới quá ngàn người.
Rống...
Cự thú phát hiện Côn Bằng, ngẩng đầu gào thét, sóng âm cuồn cuộn, rung động dãy núi, muốn lật tung biển mây.
Côn Bằng vỗ cánh, tăng độ cao lên, tận lực ẩn nấp tung tích.
Bọn hắn không muốn gây chuyện.
Khương Nghị tiếp tục hỏi:
- Giữa bộ lạc nhỏ rất ít phát sinh chiến tranh sao?
Khang Ninh giải thích:
- Giữa bộ lạc nhỏ đều là bình an vô sự. Dù sao... cũng là quá nhỏ, thực sự cũng chịu không được chiến tranh.
- Đều là chừng trăm người, thực lực đều không kém nhau nhiều, cũng có thể sống tốt mà.
- Chiến tranh không có ý nghĩa. Coi như thật sự xảy ra chiến tranh, cuối cùng thắng, cũng là thắng thảm, còn cần tháng năm dài đằng đẵng điều trị, không bù được mất.
- Bộ lạc cỡ trung vài trăm người, cũng rất ít phát sinh chiến tranh, ngược lại đều rất cẩn thận, sống cẩn thận từng li từng tí.
- Bởi vì đến quy mô kia, Tinh Thần Thụ đã rất thành thục, cũng có năng lượng rất mạnh, đáng để bộ lạc cỡ lớn đi săn giết và dung hợp.
- Bộ lạc cỡ trung cũng rất ít chủ động săn giết bộ lạc nhỏ, bởi vì ngươi trưởng thành càng nhanh, càng là sinh động, càng dễ dàng bị bộ lạc lớn tiếp cận.
- Mà những bộ lạc cỡ lớn kia, đều thường phụ thuộc vào Chiến tộc cùng bí cảnh, cực ít có tồn tại đơn độc.
Khương Nghị giật mình, đại khái xem như đã hiểu quy tắc sinh tồn ở nơi này.
- Ta lại mạo muội hỏi một câu, nơi này sinh dục rất khó khăn sao?
Đây lại là một điểm Khương Nghị hiếu kỳ.
Nếu không thể thông qua chiến tranh tăng lên mình, vì sao không thông qua sinh dục chứ?
Dù sao bộ lạc bình thường đều không buồn không lo, sinh thôi!!
Khang Ninh quái dị nhìn Khương Nghị một chút, nhưng vẫn giải thích:
- Chỉ có thời điểm Tinh Thần Thụ nở hoa, chúng ta mới có thể tinh du, cũng chỉ có thời điểm tinh du đó, mới có hi vọng dựng dục ra hậu đại.
Tinh du?
Khương Nghị khẽ nhíu mày, giao hợp sao?
Nói hàm súc như thế.
Bao lâu Tinh Thần Thụ mới nở hoa?
- Tinh Thần Thụ càng là khổng lồ, tần suất nở hoa càng nhanh, nghe nói năm mươi năm đã có thể mở ra một lần. Tinh Thần Thụ của chúng ta, là trăm năm vừa mở hoa.
- Trăm năm? Chỉ có khi hoa nở, mới có thể kết tinh du? Bình thường cũng không thể len lén... Du lịch mấy lần?
- Tinh du là chuyện rất thần thánh!!
Khang Ninh rất bất đắc dĩ, một tinh thú như ngươi, nghe ngóng chuyện này làm gì?
- Trăm năm một lần. Tuổi thọ của các ngươi là bao lâu?
- Tuổi thọ?
- Chính là có thể sống bao lâu?
- Cứ sống thôi...
Khương Nghị một mực im lặng.
Khang Ninh nói:
- Chỉ có tinh thú vẫn diệt, hoặc là bị dung hợp, mới có thể biến mất, biến thành tinh năng, phản hồi cho thế giới này.
Khương Nghị đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết tinh năng là cái gì không?
Khang Ninh khẽ giật mình, tinh năng không phải chính là tinh năng sao?
- Ngươi không có hiếu kỳ qua, tinh năng cụ thể là cái gì?
- Tinh năng... Chính là tinh năng.
- Trước khi khế ước đến tinh thú, các ngươi không có cái gì. Không có thực lực, không có cảnh giới, càng không cảm ngộ đến tinh năng, không lợi dụng đến tinh năng. Sau khi khế ước, thì cái gì cũng có?
- Đúng vậy, là khế ước tế linh, chúng ta cùng tinh thú thông qua Tinh Thần Thụ đỡ tiếp liên hệ, tương đương với là một thể tương hỗ.
- Tất cả năng lượng cùng truyền thừa của các ngươi, đều là đến từ tinh thú. Tinh thú thì sao?
- Tinh thú là thiên địa dựng dục đó.
- Vì sao Tinh thú có thiên phú, truyền thừa bẩm sinh, còn có thể phóng thích tinh năng. Bọn hắn cường đại như thế, tại sao lại phải để cho các ngươi sở dụng?...
Khang Ninh há to miệng, vậy mà không biết nói cái gì.
Khương Nghị không tiếp tục nói, mà là cẩn thận cảm giác tinh năng giữa thiên địa.
Dứt bỏ chấp niệm thế giới là huyễn cảnh.
Hoàn toàn dung nhập hệ thống thế giới này.
Khương Nghị cảm giác mình tựa như là một môi giới đặc biệt!!
Chính là, người của thế giới này, thông qua tinh thú cùng Tinh khí, hướng về trong vũ trụ tiếp dẫn năng lượng.
Thời điểm trước đó Khương Nghị sinh ra cảm giác này, rất nhanh đã hất ra, không có để ý tới quá sâu.
Dù sao, nơi này cũng chính là ảo cảnh, không cần thiết xâm nhập nghiên cứu bản chất thế giới.
Nhưng nếu muốn bắt đầu dung nhập thế giới này, nhất định phải nghiên cứu bản chất.
Muốn nghiên cứu bản chất, điều quan trọng nhất giống như chính là tinh thú cùng Tinh khí.
Nếu thật sự là môi giới, tinh thú cùng Tinh khí là làm như thế nào để tiếp dẫn năng lượng từ vũ trụ?
Sau mười mấy ngày, Khang Ninh đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Nhìn thấy con sông kia không?
Khương Nghị đi đến bên cạnh hắn, ngắm nhìn con sông lớn uốn lượn lao nhanh trong dãy núi.
Cho dù là từ không trung mười vạn mét, cách dãy núi mênh mông, vẫn có thể cảm thấy con sông đó to lớn bành trướng và khổng lồ.
Giống như là một con Cự Long ngủ say, ẩn núp sâu trong rừng rậm rộng lớn.
- Con sông kia là tuyến biên giới. Phía trước rừng rậm càng tươi tốt, tài nguyên cũng phong phú hơn, cũng có một ít bộ lạc cỡ trung và cỡ lớn, vô cùng nguy hiểm.
- Trước đó nơi ta đi xa nhất chính là tới nơi này, chưa từng có vượt qua con sông kia, đối với tình huống phía trước cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Khang Ninh nhìn Khương Nghị, vẫn muốn biểu đạt chỉ đi đến nơi này, tiếp theo là chính ngươi tự đi thôi, nhưng nhìn Khương Nghị không có hiểu hắn ý tứ, chỉ có nhắm mắt nói:
- Chúng ta phải tận lực thả chậm tốc độ, để tránh xông lầm lãnh địa một ít bộ lạc.