Sau khi gặp mặt thì phải ở chung như thế nào?
Khương Thương thì xử lý Kiều Vô Hối như thế nào?
Vấn đề ở đây đã nhiều lắm rồi!
Khương Nghị nhìn chúng nữ thay đổi biểu tình nhỏ xíu, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Các nàng đều quá thông minh, nữ hài thông minh tự nhiên sẽ nghĩ nhiều, nếu nghĩ nhiều thì sẽ lo lắng nhiều, lo lắng nhiều, thì phiền phức tự nhiên mà sẽ có thêm.
Kỳ thật Khương Nghị cũng đều đã hiểu, mấu chốt trong này vẫn là các nàng từ đầu đến cuối đều không làm tốt chuẩn bị tiếp xúc cùng loại Nữ Hoàng tôn quý cùng tình địch kiếp trước như Thiên Nghi kia.
Một nữ tử có thể làm cho Khương Nghị kiếp trước thần hồn điên đảo thậm chí suýt nữa bức lui Thiên Hậu?
Bất kỳ nữ tử nào cũng đều sẽ cảnh giác, huống chi là các nàng!!
Các nàng bình thường chung đụng đã rất vi diệu, miễn cưỡng có thể giữ vững 'chung sống hoà bình', nếu như cân bằng bị cưỡng ép đánh vỡ, các nàng sẽ phải xử lý thế nào? Các nàng sẽ gặp phải cái gì?
Bây giờ không chỉ có muốn tới, còn muốn mang theo hài tử tới!
Lại còn là hoàng trưởng tử? Còn lưng tựa Đế tộc? Lại còn là đế mạch?
Cái này khiến các nàng trên tình cảm cùng tâm lý, đều hứng chịu tới khiêu chiến.
Khương Nghị lại một lần đưa ánh nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Hướng Vãn Tình giữ im lặng, trước đó luân phiên tỏ thái độ đã hơi có vẻ vượt qua. Nếu như luôn như vậy, chỉ sợ cũng lộ ra không biết điều.
Huống chi, Thiên Hậu vẫn một mực trầm mặc, trong lúc vô hình mang đến cho nàng áp lực không nhỏ.
Lấy sự rộng lượng cùng lòng dạ của Thiên Hậu, hoàn toàn có thể tưởng tượng đi ra, Thiên Hậu mâu thuẫn đối với chuyện này đến cỡ nào.
Khương Nghị lại nhìn Tịch Nhan ngồi tại cạnh góc.
Tịch Nhan chú ý tới ánh mắt Khương Nghị, cũng rất quả quyết trực tiếp lắc đầu.
Thật ra là nàng không để ý chuyện này nhất, nhưng nàng không thích nhúng tay cái gọi là hậu cung xung đột, càng không muốn đắc tội ai, bây giờ Khương Nghị muốn mang hài tử cùng Thiên Nghi đến, dính đến cũng không chỉ là Thiên Hậu, còn có Kiều Hinh, nàng cũng sẽ không một hơi đắc tội cả hai.
Trong lòng Khương Nghị đắng chát, chỉ có thể kiên trì giải thích nói:
- Ta vì hành vi kiếp trước của ta, xin lỗi các nàng, ta sẽ không giải thích cái gì, chỉ có thể cam đoan sau này sẽ ta tận hết khả năng đền bù. Nhưng đứa nhỏ này chung quy vẫn tồn tại, ta nhất định phải đi đối mặt. Mà... Chúng ta bây giờ thật sự rất cần cường giả như vậy. Ta có thể bảo chứng trong vòng ba năm ta hoàn toàn hư hóa, nhưng... Những người khác thì sao? Từ sơ khuy Bán Đế, đến hoàn toàn Bán Đế, cần tài nguyên cực lớn, cũng cần thời gian lắng đọng, càng là đến hậu kỳ, trưởng thành càng khó.
- Đối với việc trong vòng ba năm Sí Thiên giới tái hiện vị Bán Đế thứ hai, ta cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Đến lúc đó, các Đế Quân bị kích thích, thế tất toàn lực đột kích. Ta sức một mình, gánh không được bọn hắn, cho dù Tinh Linh Đế Quân nhúng tay, cũng chỉ là chia sẻ áp lực. Nhưng nếu mà có được hắn, cục diện sẽ hoàn toàn khác nhau.
Lần này Khương Nghị không tiếp tục dừng lại, tiếp tục nói:
- Đừng quên, chúng ta còn có một Man Hoang Đế Tổ! Chúng ta có thể lợi dụng thời điểm toàn bộ các Đế Quân đăng lâm Thiên Khải khẩn cấp lên trời tại Thương Huyền, cũng có thể thành công trước khi bọn hắn đuổi tới, nhưng đừng quên, Thương Huyền còn có một Man Hoang Đế Tổ. Chờ ta dẫn động thiên kiếp, hắn bị kinh động, lại đuổi tới, chỉ cần hai ba ngày mà thôi, đến lúc đó... Ai có thể ngăn cản?
Một phen nghiêm túc nói cho hết lời, không khí trong phòng vẫn rất vi diệu, cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào.
Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh đều buông thõng tầm mắt, giữ im lặng ngồi đấy.
Các nàng chung quy vẫn là nữ tử, giờ phút này cần không phải đúng sai, cũng không phải lợi và hại được mất.
Mặc dù Khương Nghị nói rất nhiều, nhưng kỳ thật các nàng cũng không có nghe vào bao nhiêu, giờ phút này trong đầu càng nhiều hơn chính là tình cảnh Thiên Nghi Nữ Hoàng mang theo hài tử Bán Đế của nàng tới.
Khương Nghị thở dài trong lòng, mở ra trận hội nghị gia đình này thật là mệt mỏi, rất khó tưởng tượng đời trước của hắn vậy mà tam cung lục viện, cơ bản còn đều có thể ứng phó.
Không khí ngột ngạt cực kỳ lâu, khi Khương Nghị đều muốn từ bỏ, chuẩn bị cho các nàng chút thời gian, hôm nào bàn lại, Thiên Hậu có chút nhắm mắt, nói:
- Khi nào bọn họ đến?
Cái âm thanh đột nhiên tra hỏi này, đối với Khương Nghị mà nói như là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian, cơ hồ là theo bản năng đứng thẳng lên, vội vàng nói:
- Hai năm sau, chờ ta triệt để hư hóa, cũng chờ hắn mau chóng trưởng thành.
Thiên Hậu cụp tầm mắt xuống, cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống, nàng yên lặng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Khương Nghị đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng nhìn những nữ tử khác trong phòng, lại không biết có nên đi ra hay không.
Mặc dù hôm nay Thiên Hậu là mấu chốt chủ đề, nhưng nếu như không quan tâm đuổi theo, Dạ An Nhiên các nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng ngươi thật chỉ có Thiên Hậu sao? Chúng ta không cần an ủi sao?
Hướng Vãn Tình giương mắt, nhìn Khương Nghị cục xúc bất an, sốt ruột lại do dự một chút, ngầm cười khổ, biết mình không thể không lại ra mặt.
Hơi tỏ thái độ, dẫn dắt hắn người khác cũng tỏ thái độ, cho Khương Nghị một lối thoát, để hắn ra ngoài đuổi theo Thiên Hậu.
Nhưng, biểu đạt xảo diệu như thế nào đây?
Hướng Vãn Tình đều cảm giác nhức đầu, thay Khương Nghị mệt mỏi!
Lúc này, Đông Hoàng Như Ảnh lại nhẹ giọng một câu:
- Đi thôi, Thiên Hậu không phải người sắt, cũng có nơi mềm mại. Không nên thấy nàng kiên cường, nhìn thành 'nàng chính là như vậy' là chuyện đương nhiên, nếu không có bị bất đắc dĩ, nữ hài nào nguyện ý không thể phá vỡ.
Khương Nghị cảm động nhìn về phía Đông Hoàng Như Ảnh, nhưng Đông Hoàng Như Ảnh lại buông thõng tầm mắt, không nhìn tới hắn.
Bầu không khí thoáng an tĩnh, nhưng không có tiếp tục quá lâu, Dạ An Nhiên không có để Khương Nghị khó coi khó làm, lắc đầu, cũng nói:
- Ta không biết kiếp trước các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng nên giải quyết cuối cùng là phải giải quyết.
Liên tục có hai nữ tỏ thái độ, Kiều Hinh nói:
- Hi vọng trước khi bọn họ tới đây, chàng có thể thật sự chuẩn bị sẵn sàng.
Tịch Nhan lắc lắc ngón tay, ra hiệu hắn đuổi theo đi, ta không sao.
Hướng Vãn Tình thở phào, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhanh đi.
- Chờ ta trở về.
Khương Nghị đuổi theo ra gian phòng, đuổi kịp Thiên Hậu, khống chế lại năng lượng thân thể hư vô, dịu dàng bắt lấy tay Thiên Hậu.
Thiên Hậu không có giãy giụa, mặc cho Khương Nghị nắm lấy, yên lặng đi trong cánh rừng tươi mát.