Ba vị trưởng lão đau khổ cầu khẩn, bọn hắn là sợ thật, không chỉ là sợ mình chết rồi, càng sợ Đế tộc đi hướng hủy diệt.
Mà, nếu thật sự là nháo đến cuối cùng không chết không thôi, Đế Quân đều có thể bị thương nặng. Sau khi Đế tộc khác nhận được tin tức, khẳng định sẽ liên thủ trấn áp Đế Quân, ném vào Thương Huyền.
Đến lúc đó thì toàn xong!!
- Một đám hèn nhát, tại sao Đế tộc lại có thể có loại trưởng lão các ngươi này! Đế Thành của chúng ta là xâu chuỗi cùng hệ thống thế giới, Hỗn Loạn Pháp Tắc không tiêu tan, Đế Thành vĩnh viễn không hủy diệt. Chúng ta nhanh đến cực hạn, Khương Nghị không phải là không?
- Đế Thành lọt vào vây khốn, hệ thống thế giới nhận trùng kích, khác các Đế Quân tất nhiên có chỗ phát giác, bây giờ rất có thể đã ở trên đường.
- Chúng ta có thể đoán được các Đế Quân ở trên đường, nhưng... Theo kịp sao??
- Đúng vậy... đúng vậy, bọn người Khương Nghị có Thần cấp Không Võ, còn không chỉ một. Khương Nghị còn có Thông Thiên Tháp, bất cứ lúc nào cũng có thể lên Thiên Khải.
- Đó là một đám điên, điên từ đầu đến đuôi. Chúng ta liều điên cuồng, liều ý chí cùng hắn, thật sự là... Là... Là... Không đấu lại.
Các trưởng lão mặc dù đang quỳ, nhưng dáng vẻ lo lắng giống như có thể nhào tới bất cứ lúc nào.
- Các ngươi muốn làm gì!
Cung Như Ngọc kinh sợ lui hai bước, ý thức được ba lão gia hỏa này giống như có ý đồ khác.
Một trưởng lão đột nhiên mặt lộ dữ tợn:
- Chủ mẫu!! Ngài phải biết, có một số việc, Đế Quân muốn làm, nhưng không thể làm! Chúng ta làm thuộc hạ, nên thay Đế Quân làm!
Cung Như Ngọc lấp lóe ánh mắt, đột nhiên hô to:
- Người đâu!! Đánh ba lão gia hỏa này ra ngoài!
- Chủ mẫu, đắc tội!
- Chúng ta là vì Đế Thành, vì truyền thừa Đế tộc!
- Đế Quân sẽ hiểu cho chúng ta.
Ba vị trưởng lão hét lớn, không để ý Cung Như Ngọc quát tháo, nhào vào phía sau tẩm cung.
Trong tẩm cung, một hài tử chừng mười tuổi đang nằm mê man trên giường, chính là hài tử của Lý Dần cùng Hứa Đan.
Cung Như Ngọc không muốn để cho hắn trải qua nguy cơ Đế Thành, để tránh tuổi nhỏ tâm lý sinh ra chất vấn đối với Đế tộc 'chí cao vô thượng', cho nên đã hạ thuốc mê cho hắn.
Ba vị trưởng lão ôm lấy hài tử, cất vào Xuyên Vân Toa chuẩn bị xong trước đó.
Tránh thoát Cung Như Ngọc dây dưa, rời khỏi cung điện, xông ra nội thành, lao thẳng đến khu ngoại thành.
Lúc này bọn người Khương Nghị đang bộc phát thế công mạnh nhất, muốn bức Đế Quân đi đến khuôn khổ.
Bắc Thái Đế Quân còn đang kiên trì, cũng không tin đám người này có thể bổ Đế Thành ra thật, có thể một mực kiên trì như vậy thật.
Tại thời khắc nguy cơ khẩn trương này, từng tiếng thét cao vút gào xuất hiện tại tường thành Nam Bộ, vừa vặn tránh khỏi Đông Nam bộ đang ác chiến, nhưng âm thanh chiến tranh quá cao, thật sự là không có người nào chú ý tới nơi này.
Ba vị trưởng lão lo lắng đối mặt, một người cắn răng ôm lấy hài tử, xông ra khỏi Đế Thành.
Cả tòa Đế Thành đều bao phủ trong cuồng triều hỗn loạn, cuồn cuộn không dứt, hủy trời diệt đất.
- Khương Nghị!! Hài tử ở đây! Mang theo hài tử, cút ra khỏi Bắc Thái đại lục...
Vị trưởng lão kia bị triều dâng nghiền ép, còn không có chạy ra bao xa đã bị vô tình vỡ nát, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, đánh Xuyên Vân Toa ra ngoài.
Xuyên Vân Toa thuộc về Thánh Binh, tốc độ cực nhanh, giống như thiểm điện xé rách hỗn loạn, đánh về phía nơi xa.
Trước khi vỡ nát đã xông ra trọn vẹn hơn mười dặm.
Mặc dù vẫn không xa, nhưng đã đầy đủ kinh động hai bên.
Xuyên Vân Toa vỡ nát, hài tử bên trong rơi ra, suýt nữa đã bị tách rời.
Đế Quân bên trong Đế Thành chú ý tới nơi này, quả quyết ngăn chặn hỗn loạn.
Cường giả Vạn Thế bên ngoài thành bọn họ nhao nhao nhìn ra xa.
Lúc này, hai vị trưởng lão ở tường thành Nam Bộ cũng hò hét:
- Đó là hài tử của các ngươi, mang theo hắn cút ra khỏi Bắc Thái đại lục!
- Ai cho các ngươi đảm lượng dám tự tiện chủ trương!
Đế Quân ở trong chủ thành giận dữ, hỗn loạn ở Nam Bộ như ác thú xuất uyên, vô tình vỡ vụn hai vị trưởng lão kia.
- Hài tử?
- Thật hay giả?
- Bẫy chăng.
- Chơi đến thế này?
Đại Vương, Tặc Điểu và các Thánh Hoàng, cùng Khương Quỳ trong đội ngũ Thần cấp phía trước đều nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Sợ rằng đây sẽ là cái bẫy.
- Giữ vững thế công! Áp chế Bắc Thái Đế Quân!
Thiên Hậu đột nhiên hô to, toàn thân bộc phát kim quang, giống như là Đằng Xà nhảy vọt lên, lấy tốc độ cực hạn chống lại không gian, xông về phía hài tử.
Lấy kinh nghiệm của nàng, đây không phải là bẫy.
Cho dù là bẫy, cũng đáng buông tay đánh cược một lần. Bởi vì bọn hắn cũng đã thật đợi không kịp, lại không rút lui, một khi bị Đế Quân khác ngăn chặn, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.
- Là hắn!!
Lý Dần lúc này lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi, làm cường giả Thần cấp, hắn rõ ràng đã nhận ra cảm giác huyết mạch quen thuộc.
Nhưng làm sao hắn lại tới đây đã vọt tới phía trước nhất, bây giờ còn trực diện tường thành đông nam, khoảng cách nơi đó quá xa.
Thiên Hậu đạt được xác định, tốc độ càng nhanh hơn.
- Giữ vững thế công! Như Ảnh, mang ta tới!
Phía trước nhất, Khương Nghị lớn tiếng gào thét, sôi trào liệt diễm liền muốn phóng tới Nam Bộ.
- Chàng ở lại!
Đông Hoàng Như Ảnh diễn biến đạo ngấn Không Gian, trực chỉ Nam Bộ.
Dập tắt lửa con tin, nguy hiểm nhất, huống chi là loại sự kiện đột phát này không có chút dấu hiệu lại không có kế hoạch nào, một khi Đế Quân quyết định từ bỏ hài tử thì sao?
Ai đi dập tắt lửa, ai sẽ đặt mình vào nguy cơ sinh tử.
Khương Nghị tuyệt đối không thể mạo hiểm! Tuyệt đối không thể có ngoài ý muốn!
Nếu không, Đế Quân chắc chắn không có chế ước.
Tất cả mọi người đều đặt mình vào nguy hiểm.
Nhưng Đông Hoàng Như Ảnh cũng không có một mình mạo hiểm, thời khắc bộc phát, nàng thuận tay cuốn đi Thôn Thiên Ma Hoàng, đạp vào đạo ngấn.
- Ai??
Thôn Thiên Ma Hoàng vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cưỡng bức kéo lấy phóng tới Nam Bộ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, lựa chọn cùng ứng đối trong chớp mắt thể hiện trí tuệ cùng đảm phách khác nhau của mỗi người.
Ầm ầm...
Một lát sau, triều dâng hỗn loạn xung quanh Đế Thành lại lần nữa bộc phát, so với trước đó càng mãnh liệt hơn, càng có uy thế hủy diệt hơn.
Thời cơ, vừa lúc ở Thiên Hậu bắt lấy hài tử trong chốc lát.
Thiên Hậu ôm lấy hài tử, cùng lúc đó cũng đã làm xong tư thái phòng ngự.