Chương 34. NGẨNG ĐẦU BA THƯỚC CÓ THẦN LINH

Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

La Kiều Sâm 23-08-2023 17:26:49

Tôi hít một hơi dài, xóa bỏ mọi tạp niệm trong đầu, cẩn thận đỡ âm thai lên tay. Dùng chiếc kéo gỉ sét, cắt đứt dây rốn nối âm thai với cơ thể mẹ. Rương gỗ đặt cạnh quan tài, tôi thò tay lấy chiếc cân đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cân trọng lượng âm thai! Kích cỡ âm thai này to hơn rất nhiều so với âm thai nữ trên sông Dương và âm thai nam ở vũng Lương lúc trước! Trọng lượng càng khiến người ta kinh ngạc, tám cân tám lạng! Thai nhi cỡ này, đều thuộc dạng trẻ sơ sinh quá cỡ! Kể cả sản phụ điều kiện sức khỏe tốt, cũng phải bị mổ, tình huống tốt nhất cũng là rạch tầng sinh môn! Cố Nhược Tầm không đi viện, không có người giúp kèm thêm khó sinh, thảo nào trong tình cảnh không ai biết, thành một xác hai mạng! Tôi hắng giọng, ánh mắt lại nhìn vào mặt Cố Nhược Tầm lần nữa, hô to: "Bé trai nặng tám cân tám lạng! Sinh năm Đinh Dậu, tháng Canh Tuất, ngày Canh Ngọ, giờ Dần, tướng thuộc Kê!" "Mẹ tròn con vuông! Xin chúc mừng!" Dứt lời, tôi lại lấy cái tượng gốm xương mèo ra, đặt âm thai với tượng gốm xương mèo vào một chỗ, ngay sau đó, lại giúp Cố Nhược Tầm mặc lại quần áo. Làm xong những việc này, cũng vừa lúc bên tai vang lên tiếng gà gáy trong trẻo! Giờ Dần đã qua, giờ Mão đã đến. Tôi thở mạnh một hơi, cũng may Cố Nhược Tầm không xác biến, ca âm linh này, coi như đỡ xong trước khi trời sáng! Tôi trèo ra khỏi quan tài, đưa tượng gốm xương mèo cho Đường Tiểu Thiên, lúc này đang đứng chầu chực bên cạnh! Toàn thân gã không ngừng run rẩy, nâng tượng gốm xương mèo trên tay, con mắt lành lặn ấy, không ngờ nước mắt lã chã rơi. Tôi trịnh trọng nói: "Đường Tiểu Thiên, khổ nhục mà kiếp này con cái chịu, là cái nghiệp do đời cha kiếp này gây nên! Cậu phải đối đãi tử tế với con trai cậu Đường Kim Khoa, sau một năm, nó sẽ được đi đầu thai, kiếp sau được vào gia đình tử tế!" "Còn Cố Nhược Tầm, sau khi chôn cất vào khu mộ tổ, cậu cũng phải thờ cúng cô ta như người vợ kết tóc xe tơ." Đường Tiểu Thiên gật đầu, ôm chặt tượng gốm xương mèo, ngẩn ngơ nhìn quan tài, vừa cười vừa khóc. Tiếp sau đó là các thủ tục chôn cất, bạch sự Trương lúc trước chuồn rõ nhanh, nay lôi một đám người khiêng quan tài quay lại! Rõ ràng, là Cố Khai Dương mời lại, nhưng tôi mười phần coi thường bạch sự Trương. Rõ ràng là sợ xác chết bị kinh động tác quái, lại lấy danh nghĩa bị người ta nhục mạ, lấy lý do chính đáng để bỏ đi! Giờ quay lại, gọi gì là khí phách? Chẳng phải là loại người tham tiền sợ chuyện sao? Sắc mặt Lưu Văn Tam cũng đầy khinh bỉ, không thèm tiếp chuyện bạch sự Trương. Tầm hơn sáu giờ, trời hửng sáng, quan tài Cố Nhược Tầm bị khiêng ra khỏi khu nhà cổ họ Cố. Suốt cả đám tang, chỉ có lúc khiêng quan tài rời đi là có thổi kèn. Mấy người tôi, Lưu Văn Tam, Cố Khai Dương, Cố Nhược Lâm đều đứng ở cổng khu nhà cổ họ Cố. Thần sắc Cố Khai Dương có phần suy sụp. Dù gì ông ta cũng là nhị đương gia nhà họ Cố, cũng là nhân vật có tiếng nói ở thành phố Khai Dương! Không nói chuyện sinh đứa con gái ngoài giá thú thiểu năng trí tuệ, nay đứa con gái đó bị người ta ngủ, dẫn đến khó sinh mà chết, mà lại chỉ có thể để cho gã đàn ông kia đón về chôn cất, thì đâu phải chỉ đơn giản là mất mặt? Còn trong lòng tôi, cứ như có tảng đá đè lên. Tuy rằng đỡ âm linh không xảy ra vấn đề gì, Cố Nhược Tầm cũng không kinh động xác chết mà hóa sát lần nữa, nhưng dù gì cô ta cũng đã giết Từ Hồng Mai, có thật là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa không? Khó giải thích là, trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh Đường Tiểu Thiên đứng bên cạnh quan tài nhìn tôi. Và còn mấy câu mà gã lẩm bẩm! "Những kẻ làm hại em, đều sẽ chết từng đứa một, cả nhà chúng ta, sẽ xuống đó đoàn tụ!" Nhìn gã Đường Tiểu Thiên này cho người ta cảm giác, không phải là người dễ chơi... Đây cũng là dạng người đáng sợ nhất, dám liều mạng với người khác thật. "Cố nhị đương gia, nếu không có gì cần thiết, thì cố gắng đừng tiếp xúc với Đường Tiểu Thiên." Tôi vô thức nói với Cố Khai Dương. Cố Khai Dương ngược lại ngẩn người ra, rồi nói: "Cảm ơn La âm bà đã nhắc nhở!" Tiếp đấy ông ta nhìn Cố Nhược Lâm một cái, gật gật đầu. "La âm bà, Lưu tiên sinh, hai vị đi với tôi." Cố Nhược Lâm khẽ nói. Tôi và Lưu Văn Tam theo Cố Nhược Lâm bước về phía vệ đường giáp khu nhà cổ. Cửa xe mở sẵn, bên trong là cái rương gỗ của tôi, tất cả đồ nghề đều được xếp vào trong, cũng bao gồm cả một số đồ của Lưu Văn Tam. Tôi ngẩn người, nhà họ Cố thế này là tiễn khách à. Giây tiếp theo, tim tôi đập thình thịch! Bởi trên đầu rương gỗ, đặt hai chiếc vali! Một chiếc vali lớn hơn chút, chiếc còn lại chỉ bằng một phần ba chiếc kia. Giọng nói Cố Nhược Lâm đầy cảm kích: "La âm bà, may có anh giúp chị tôi đỡ âm linh, tôi và bố vô cùng cảm ơn anh, cũng cảm ơn Lưu tiên sinh đã giới thiệu, hai món tiền này, là thù lao cảm ơn hai vị đã giúp đỡ." Tôi im lặng một lát, lắc đầu nói: "Chuyện này là chuyện này, nhưng tiền, tôi không lấy được, nhà họ Cố mời tôi đến giúp, tôi cũng gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Cố, tiền này tôi cầm thấy ngại." Lưu Văn Tam giương mắt nhìn một cái, cảm giác như tiếc đứt ruột, lão bất đắc dĩ nói: "Cố tiểu thư, tiền cứ cầm về đi, thằng con nuôi tôi tính cố chấp, hơn nữa chuyện này đúng là nó làm chưa tốt, nhà họ Cố mất sáu trăm vạn cơ mà." Cố Nhược Lâm nở một nu cười, nhẹ nhàng giải thích: "Sau khi Từ Hồng Mai xảy ra chuyện, cảnh sát đứng ra làm chứng, ngân hàng đã trả lại khoản tiền này cho nhà họ Cố, vậy nên La âm bà, anh không gây tổn thất gì cho nhà họ Cố cả, kể cả anh không đưa bà ta vào hậu viện, bà ta cũng không chịu yên đâu." "Bà ta không chịu cho chị tôi được yên, rơi vào kết cục như vậy, cũng là tự làm tự chịu." "Nếu không phải La âm bà và Lưu tiên sinh chịu ở lại, nhà họ Cố mới thật sự là gặp rắc rối lớn." Cố Nhược Lâm vừa dứt lời, mắt Lưu Văn Tam đã sáng lên, lão cười hề hề bảo: "Thế tôi với Thập Lục cũng chẳng từ chối nữa, cung kính không bằng tuân lệnh!" Tôi: "..." Lưu Văn Tam vỗ vỗ tay tôi, đột nhiên nói một câu: "Cố tiểu thư, Thập Lục nó cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, hai người tuổi tác cũng sàn sàn như nhau, thêm wechat vào, nhỡ có gặp chuyện ma quỷ gì, thì gọi Thập Lục đến giúp!" Cố Nhược Lâm rõ ràng có vài phần mừng rỡ, gật đầu nói: "Được ạ." Tâm trạng buồn bã, ngược lại bị xua tan đi. Tim tôi cũng đập rất nhanh, Lưu Văn Tam định chơi trò gì đây? Bảo tôi với Cố Nhược Lâm add wechat? "La âm bà, anh quét mã tôi đi." Cố Nhược Lâm phóng khoáng đưa điện thoại ra trước mặt tôi, mã QR đã được mở sẵn. Làn gió khẽ thổi, mùi thơm cơ thể bay vào mũi, tôi nhớ lại cảnh cô ta ép sát vào người tôi đêm qua, trong lòng càng hồi hộp. Add wechat xong, lưu ghi chú lại, thậm chí Cố Nhược Lâm còn chủ động trao đổi số điện thoại với tôi, xong mới lái xe, đưa tôi và Lưu Văn Tam vào thành phố. Đây cũng là ý của Lưu Văn Tam, trong tay chúng tôi lại có thêm một khoản tiền, chắc chắn phải gửi vào ngân hàng mới yên tâm. Việc này tôi cũng khó hiểu, tại sao không chuyển khoản luôn, như thế có phải tiện hơn nhiều không? Lưu Văn Tam bảo với tôi, đây là quy tắc. Bất kể là chuyện của người âm hay của người dương, nhận thù lao của người ta đều là tiền thật bạc thật, chuyển khoản chỉ là một dãy con số không được tính. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, thần linh không nhìn thấy dãy con số đấy. Lần này thì tôi nghe hiểu rồi. Cố Nhược Lâm đưa chúng tôi đến địa điểm, vốn còn định đợi chúng tôi gửi tiền xong, đưa chúng tôi về thôn Liễu Hà, thì Lưu Văn Tam chủ động bảo cô ta về trước, nói là chúng tôi còn việc khác phải xử lý. Vẫn là ngân hàng nông thôn! Vẫn là cô nàng giám đốc thiếu phụ ấy. Lần này, ánh mắt cô nàng nhìn tôi và Lưu Văn Tam đã khác đi, giọng nói cũng thêm phần ỏn ẻn, hỏi Lưu Văn Tam có hẹn cô ta ăn cơm, ngắm cảnh đêm nữa không. Lưu Văn Tam cười hề hề lấy số liên lạc của cô ta, nói vẫn còn phải xử lý vụ làm ăn lớn, lần sau đến gửi tiền sẽ mời cô ta đi ăn, những lời này càng khiến hai mắt cô nàng giám đốc thiếu phụ sáng rực! Tôi thì kinh người. Làm ăn lớn? Lẽ nào đến nhà họ Cố đỡ âm linh, không phải quả lớn mà lần trước Lưu Văn Tam nói? Món tiền này nhà họ Cố chẳng keo kiệt tí nào, cho tôi năm mươi vạn! Lưu Văn Tam cũng được chẵn hai mươi vạn! Ra khỏi ngân hàng, tôi cố nhịn tim đập thình thịch, hỏi Lưu Văn Tam: "Chú Văn Tam, nhà họ Cố không được coi là làm ăn lớn à? Chú chỉ là vụ khác, hay là, lại có đơn mới?" Lưu Văn Tam mới lườm tôi một cái, nói: "Chú Văn Tam mày bảo làm ăn lớn, chắc chắn không để mày làm một mình được, vụ nhà họ Cố là bất ngờ, chú cũng nghĩ, để cho mày luyện tay nghề, xem ra gan mày đúng là cũng khá, chắc không đến nỗi sợ vãi đái ra quần." Tôi cười ngượng, gãi gãi đầu, cũng không thanh minh gì nữa. Nói đúng ra hai ngày ở nhà họ Cố, không phải là không sợ vãi đái ra quần, mà là cảm giác dao kề lên cổ, sợ đến không dám đái. Không đợi tôi nói gì, Lưu Văn Tam đã nói tiếp: "Lão Liễu mất rồi, chú cũng chẳng có ai lái xe chở xác, như thế không được, người vớt xác đi đường thủy, đường bộ buổi tối, đều là đường âm, chú Văn Tam mày tuy là người vớt xác sông Dương, nhưng nói cho cùng là người khó đi hai đường! Vốn dĩ chú định tìm bạch sự Trương xem xem, có nhập bọn được không, ai ngờ lão ranh vãi, vừa kinh động xác cái là chuồn mất, như thế là không được." "Hôm nay chú Văn Tam mày, còn phải đưa mày đi mở mang tầm mắt, tiện thể xem luôn, việc siêu độ cho mẹ mày, lão kia, có khả năng giúp được." Tôi như muốn nghẹt thở, mất tự chủ nắm chặt nắm đấm. Nghe lời này, là Lưu Văn Tam muốn tìm người có khả năng thay thế lão Liễu, người đó, còn có thể giúp được mẹ tôi?