Bà nội gật gật đầu.
Tôi thầm tính toán, đi một chuyến như thế này kiếm được hai mươi vạn, bây giờ giá nhà cao, mua một căn cũng phải mất tầm tám chục một trăm vạn.
Việc như thế này đi làm sáu chuyến là thừa đủ! Lại còn để ra được ít vốn đi buôn!
Việc đỡ âm linh này mà nói ra ngoài, thì về sau càng chẳng kiếm được vợ.
Bà nội bảo tôi tiếp tục vác cái rương, trong toàn là đồ cần dùng đến khi đỡ âm linh, Lưu Văn Tam cũng khoác theo cái túi vải nhỏ, rồi chúng tôi rời khỏi nhà lão.
Trời bắt đầu nhập nhoạng, sắp tối rồi.
Thôn Lưu Văn Tam ở còn gọi là thôn Liễu Hà, sau thôn có bãi lau Liễu, con sông mà bố tôi gặp chuyện, cuối cùng cũng hội tụ về bãi lau Liễu.
Đến đầu sau thôn, Lưu Văn Tam đẩy một con thuyền cũ ra từ dưới gốc cây liễu.
Con thuyền có cảm giác tỏa ra một luồng âm khí rùng rợn, vân gỗ rất rõ ràng, nhưng ngồi lên xong tôi cảm giác có luồng hơi lạnh từ chân bốc lên!
Trên thuyền đặt một mảnh vải trắng, phía dưới lót một tấm chiếu cói, rõ ràng là chuẩn bị dùng để bó xác chết.
Tôi với bà nội ngồi ở đầu thuyền, Lưu Văn Tam ngồi phía cuối chèo thuyền.
Bà nội bảo tôi, sở dĩ Lưu Văn Tam không dám vớt xác mẫu tử, là bởi vì quỷ chết đuối oán khí rất nặng.
Đang mang thai nữa thì càng mười phần ai oán, nó bị giam dưới nước, khó động đậy, bị vớt lên là sẽ giết người trút giận.
Chỉ có đỡ âm linh mới giúp xác mẫu tiêu tan oán khí, âm thai sinh ra xong liền được vỗ về an ủi, thì xác mẫu sẽ không quấy phá nữa.
Nếu chỉ vớt xác mà không đỡ âm linh, thì sẽ thành mẫu tử sát- loại hung dữ nhất! Chỉ cần xác mẫu giết được người, âm thai sẽ có thể tự mình chui ra, đến lúc đấy chẳng ai trấn áp nổi!
Tôi nghe mà cứ đần cả người ra, còn cảm giác toàn thân liên tục nổi da gà.
Trên thực tế, tôi vẫn chưa từng thực sự gặp quỷ... Lúc được cõng về đêm qua, tôi cũng không rõ rốt cuộc có phải là mẹ tôi hay không...
Tiếng nước chảy cứ ào ào, chẳng mấy chốc, trời đã tối hẳn.
Trên mặt nước bãi sậy Liễu, phản chiếu hình ảnh con trăng đã vỡ vài phần, ánh trăng càng thêm phần lạnh lẽo.
Lưu Văn Tam chèo thuyền mất hơn một tiếng đồng hồ, mới đến vũng Lương.
Vũng Lương thực chất là vùng nước nằm trong khe rãnh giữa hai quả núi. Phần chân núi giáp với vùng nước, lên trên mười mấy mét, là đường quốc lộ ra khỏi thôn.
Nhưng chỗ mười mấy mét này rất nguy hiểm, hoàn toàn dựng đứng, không có chỗ bám, thậm chí còn chẳng thả dây thừng xuống được, Lưu Văn Tam chỉ còn cách chèo thuyền đến.
Lúc này, ánh trăng đột nhiên càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Lưu Văn Tam chỉ về phía mép nước giáp với chân núi.
Lồng ngực tôi đánh thịch một tiếng.
Thấp thoáng, hóa ra có một cái xác nữ trôi nổi ở đó.
Cô ta mặt hướng lên trên, mở to đôi mắt, ngửa mặt nhìn trời. Mái tóc xõa lập lờ trên mặt nước, làn da tái xanh, cùng với bọng mắt như bị treo lên, càng vô cùng rợn người...
Nhất là cô ta còn vác cái bụng to đùng, càng khiến người ta không rét mà run!
Lưu Văn Tam thở dài, nói: "Vị khách quý này tự mình lái xe lên núi, đến chỗ vũng Lương này thì gặp tai nạn, cả người lẫn xe đều rơi xuống nước, xe thì vớt lên rồi, còn người thì làm cách nào cũng không vớt lên được..."
"Tôi đến đây mấy lượt rồi, xác mẫu tử này oán khí ngút trời! Cả mấy tháng trời rồi, mà xác không bị ngâm rữa chút nào, Lưu âm bà mà không đến, thì tôi cũng chẳng dám làm!" Lưu Văn Tam rầm rì.
Lúc này, bà nội mặc áo khoác da lông đen vào, đeo đôi găng tay da tiên xám lên.
Dưới ánh trăng, tóc bà nội trắng như sợi tơ bạc, những vết đồi mồi trên mặt, rợn người không tả hết!
"Vớt đi, con bé này đáng thương quá, bụng to thế kia, lẽ ra phải sinh từ lâu rồi, nó chịu đựng bao nhiêu ngày nay, cũng đau khổ lắm." Bà nội khẽ thở dài, bảo.
Tôi nuốt miếng nước bọt, đứng một bên không dám nói gì.
Lưu Văn Tam chầm chậm chèo thuyền, đến bên cạnh xác chết.
Cái xác đang trôi nổi, bỗng dưng bắt đầu chìm xuống.
Lưu Văn Tam cực kì nhanh tay, túm lấy bờ vai của xác chết.
Đúng lúc này, thuyền bỗng lắc mạnh! Giống như sắp bị kéo chìm xuống!
"Vương Mộng Kì! Tôi nhận lời nhờ vả của bố mẹ cô, đến đón cô về nhà!"
"Trên thuyền là Lưu âm bà ở thôn Tiểu Liễu!"
"Lên thuyền, bà ấy sẽ đỡ âm linh cho cô! Để con cô ra đời, rồi cùng cô về nhà!"
Trên trán Lưu Văn Tam, mồ hôi lạnh vã ra từng hạt to đùng, gào to lên!
Lão cũng chẳng phải chưa từng gặp xác chết khó nhằn, cứ vớt lên, rồi đóng đinh gỗ đào trấn hồn, là giải quyết vấn đề!
Giống như lúc lão vớt xác bố tôi ấy! Xác đơn có hung dữ đến mấy cũng không sợ!
Nhưng xác mẫu tử thì khác, trấn được xác mẫu, thì vẫn còn xác tử.
Nếu đối phó xác tử, thì xác mẫu biến thành sát luôn! Lôi cả người lẫn thuyền xuống đáy sông luôn!
Câu gào của Lưu Văn Tam hình thành hồi âm, vọng qua vọng lại quanh vũng Lương mãi không dứt.
Trên trán tôi cũng toàn là mồ hôi.
Kì lạ là, thuyền bỗng dưng không còn tiếp tục nghiêng ngả nữa.
Cái xác nữ ấy cũng lại nổi lên mặt nước lần nữa! Cái cảnh ấy kì dị không tả.
Nói một câu không sợ mất mặt, chứ tôi sợ đến suýt tè ra quần.
Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, sức của hắn cũng khỏe đến bất ngờ, cứ thế một phát lôi xác nữ lên khỏi mặt nước!
Ào ào! Khiến cả không ít nước cũng lên thuyền theo!
Nước hắt cả lên mắt cả chân tôi, lạnh đến mức rùng mình.
Đặt cái xác nữ nằm lên mảnh vải trắng, dưới ánh trăng, thân thể cô ta lại bắt đầu mọc lông trắng.
Móng tay chân cũng điên cuồng mọc dài ra với tốc độ mắt thường nhìn thấy được!
Tự nhiên, tôi cảm thấy lạnh thấu xương, dường như người đàn bà này sẽ mở mắt ra bất cứ lúc nào...
Bà nội bỗng ấn vào bụng cô ta, giọng nói của bà cũng trở nên chói tai hơn nhiều: "Gái ơi, mày mà biến xác bây giờ, thì đứa bé này, không sinh ra được đâu!"
Và chuyện càng kì dị hơn diễn ra...
Lớp lông trắng trên người cái xác nữ không tiếp tục mọc nữa, móng tay chân cô ta cũng ngừng dài ra.
Bà nội nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng xác chết, than một câu: " Đủ tháng rồi, thai chết lưu, đúng là tạo nghiệp."
"Bà chuẩn bị sẵn thai gốm cho mày rồi, người nhà mày sẽ đón mày về nhà cúng bái, một năm sau là mày có thể đi đầu thai vào nhà đại phú đại quý, sống cuộc sống tốt đẹp."
"Kiếp này là ông trời nợ mày, đến kiếp sau sẽ trả lại hết cho mày."
Mỗi câu của bà nội đều là nói với cái bụng phình to của xác chết, cái kiểu lẩm bẩm thì thầm ấy, giống như đang nói chuyện với cái thứ nằm trong bụng xác chết thật vậy.
Ở đây nhỡ mà có thêm người thứ tư, chắc cũng bị dọa cho phát điên!
Tôi liếc trộm Lưu Văn Tam một cái, thấy lão thả lỏng hơn nhiều, chắc là không vấn đề gì nữa.
Nếu không, chắc chắn lão cũng phải sợ hãi.
Tôi chuyên tâm chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của bà nội.
Đúng lúc đấy, bà nội bỗng khẽ nhíu mày, nói: "Chỗ núi non hoang vu thế này, bà đi đâu tìm phòng đẻ cho mày? Thằng cháu bà vẫn chưa kết hôn, không sao đâu, nó theo bà đi đỡ âm linh, cũng là thầy đỡ âm linh."
Con mắt tôi suýt rớt ra ngoài, bà nội đang nói chuyện với cái xác nữ?
Rõ ràng, chân cái xác nữ này hình như khép lại hơn so với lúc nãy... khép thật chặt, như là không chịu dạng ra vậy...
Bà nội ghé tai nghe, rồi đột nhiên nhìn sang Lưu Văn Tam-lúc ấy đang đứng ở đầu thuyền, bảo: "Văn Tam, gái này bảo nó sắp sinh, mày đừng có đứng cạnh nhìn, nếu không nó không sinh nữa."
"Mày xem quay lưng lại, đừng có nhìn phía này được không?"
Lưu Văn Tam cứng người, lão cười hơ hơ bảo: "Không sao, không sao, tôi chắc chắn sẽ không nhìn!"
"Tôi xuống nước chờ, lượn xa một tý cũng được!"
Tùm !
Lưu Văn Tam nhảy xuống sông, dưới ánh trăng, bơi dần ra xa...
Cái cảnh này trông thật ghê người!
Phải biết rằng, quanh vùng nước của vũng Lương chỉ có vách núi, đến chỗ đặt chân để nghỉ ngơi cũng không có.
Nhỡ mà có xảy ra sự cố gì, Lưu Văn Tam coi như bàn giao ở đây luôn.
Bà nội lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của xác nữ, khe khẽ nói: "Gái ơi, nó đi chỗ khác rồi, giờ sinh được chưa? Gái chịu đựng lâu như thế, đau khổ lắm..."
Tiếp đó, chân của xác nữ, thả lỏng ra một cách kì dị!