Chương 23. OAN CÓ ĐẦU, NỢ CÓ CHỦ

Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

La Kiều Sâm 23-08-2023 17:26:49

Không chỉ giọng nói sắc lạnh, thậm chí vẻ mặt lão cũng trở nên hung tợn! Tôi cũng không tự nhiên chút nào, lông tóc toàn thân đều dựng ngược cả lên! Ban nãy tôi vừa đọc qua Âm sinh cửu thuật! Trong đấy có một điều cấm kỵ, đó là xác mẫu tử mà xác chết không nguyên vẹn, hoặc bị người hại chết, không phải chết do khó sinh hoặc chết ngoài ý muốn, đều không được đỡ âm linh! Người chết đều có oán hận, có thù báo thù, có nhân có quả, loại này cho dù có đỡ âm linh, cũng không thể khiến chúng bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ vẫn giết người báo thù! Vương Mộng Kỳ, vừa phù hợp với điều cấm kỵ này! Bị người ta mưu hại, sau khi chết oán hận không tan! Sao mà không có chuyện được! Vương gia mẫu khóc không thành tiếng, lời nói đứt đoạn trong tiếng nấc: "Sau khi cái xe xảy ra tai nạn của Mộng Kỳ được vớt lên, phía cảnh sát vẫn liên tục điều tra." "Hôm ấy chúng tôi vừa đưa xác con bé về nhà, thì cái thằng Vương Thành Hâm lòng dạ độc ác ấy, liền gọi một con đàn bà đến, nói là nó đã lấy vợ mới, không cho phép chúng tôi thờ cúng Vương Đồng, bắt buộc phải lập tức hỏa thiêu Mộng Kỳ!" "Tôi với bố Mộng Kỳ đều vô cùng thất vọng, Vương Thành Hâm vốn dĩ là ở rể nhà họ Vương chúng tôi, nó cũng là anh họ đằng ngoại của Mộng Kỳ, nhà họ Vương nâng đỡ nó, giúp nó, cho nó mở cửa hàng làm ăn, kiếm được tiền!" "Chúng tôi cũng không nói là, không cho nó lấy vợ mới, dù gì thì Mộng Kỳ cũng đã mất, nó thì còn trẻ, kể cả nó lấy vợ nữa, chúng tôi cũng sẽ đối xử với nó như con trai ruột." "Chỉ là, cái bản mặt của nó làm chúng tôi quá thất vọng!" "Khi đó nó liền đập tượng gốm xương mèo của Vương Đồng, sau đó cũng chẳng phải xảy ra chuyện à?" Vương gia mẫu mím mồm, nhìn sang Lưu Văn Tam. Lưu Văn Tam gật đầu: "Chuyện này hai người có nói với tôi rồi." Cả tôi cũng biết, nhà họ Vương và Lưu Văn Tam có ba cuộc điện thoại, sau đó là Vương Mộng Kỳ rạch bụng Vương Thành Hâm, lôi hết tim gan ra. Âm thai thì khiến con bồ của Vương Thành Hâm một xác hai mạng! Vương gia mẫu cười thảm, nói tiếp: "Chuyện nói qua điện thoại với anh, bị tôi và bố Mộng Kỳ thay đổi một vài cách nói, có chuyện, không phải là như chúng tôi nói..." Đôi mắt tôi như đông cứng lại, thay đổi cách nói? Tôi càng chăm chú nghe hơn. Lưu Văn Tam rõ ràng cũng chau mày. Vương gia mẫu tiếp tục nói: "Lúc đấy Vương Thành Hâm đập tượng gốm xương mèo xuống đất, không đập vỡ ngay, mà tượng gốm xương mèo bị nảy lên, vừa hay đập trúng bụng con đàn bà kia! Nó bị sảy thai ngay tại trận! Máu chảy đầy đất!" "Vương Thành Hâm cũng như phát điên, định đi lật nắp quan tài của Mộng Kỳ!" "Nhà họ Vương chúng tôi có thờ một bức tượng Quan Công, lúc nó lật nắp quan tài, thì đẩy rớt đại đao của Quan Công." "Vừa hay, thanh đại đao rạch một đường từ ngực xuống bụng nó, nó mới bị phanh ngực mổ bụng! Con đàn bà kia sợ hãi quá độ, ngất ngay tại trận..." "Tôi với bố Mộng Kỳ vừa định báo cảnh sát, thì cảnh sát đã tới." "Lúc đấy chúng tôi mới biết, chiếc xe mà ban đầu Mộng Kỳ gặp nạn bị Vương Thành Hâm giở trò, cả chân phanh lẫn chân ga đều có vấn đề, nó đã lên kế hoạch hại chết Mộng Kỳ và đứa bé trong bụng từ lâu rồi!" "Tôi với bố Mộng Kỳ đều cho rằng, tất cả chuyện này đều do ông trời sắp đặt hết rồi! Mộng Kỳ bị thằng chó ấy hại chết, cũng giết nó báo thù rồi! Đây là quả báo!" "Vậy nên chúng tôi không dám nói chuyện này cho anh biết, sợ anh không cho chôn cất Mộng Kỳ..." "Vậy mà không ngờ..." Vương gia mẫu nói xong, vẻ mặt càng bi thương, thân hình lảo đảo, ngã ngửa ra sau. Tôi vôi giơ tay đỡ lấy bà ấy. Vương gia chủ cũng quỳ sụp xuống trước giá lửa trại, giọng nói run rẩy: "Con gái ơi, oan có đầu, nợ có chủ! Kẻ đáng chết cũng đã chết rồi, thằng thợ sửa xe giúp Vương Thành Hâm phá xe của con, cũng bị phán quyết rồi!" "Lưu Văn Tam và Lưu âm bà, đều là người tốt đưa con từ vũng Lương về! Chúng ta không được hại mạng sống của người tốt, con nghe lời khuyên của bố, ngoan ngoãn lên đường!" "Còn Vương Đồng, bố với mẹ con sẽ thờ cúng tử tế, nó là cháu trai nhà họ Vương chúng ta!" Tí tách tí tách, trời bắt đầu mưa nhỏ, cái cảnh ấy trông thê lương vô vàn! Lúc này, Vương gia chủ lảo đảo đứng dậy, bước lên giá lửa trại! Tôi thót tim, đang định xông lên lôi ông ta xuống! Tuy Vương Mộng Kỳ bị trói, nhưng cái tượng gốm xương mèo vẫn còn ở đấy kìa! Trời mới biết cái âm thai đấy sẽ làm gì!? "Thập Lục, đừng lên vội! Cứ xem thôi là được." Lưu Văn Tam bất chợt gầm khẽ một câu ngăn tôi lại. Vương gia chủ run run đi đến bên xác Vương Mộng Kỳ. Ông ta đưa tay, cầm cái tượng gốm xương mèo lên, ôm vào lòng. Cảnh này khiến tim tôi như bị treo lên vậy. Nhưng kì lạ là, cái tượng gốm xương mèo lại chẳng có phản ứng gì! Tiếp đấy, Vương gia chủ lại vuốt mắt Vương Mộng Kỳ một cái... Ngay lập tức, đôi mắt chết cũng không nhắm của Vương Mộng Kỳ, cũng nhắm lại... Ông ta bước xuống khỏi giá lửa trại, cả người như già đi hai chục tuổi, trông như người già sắp chết. Trong làn mưa nhỏ rả rích, đống lửa nhỏ gần như sắp tắt. Vương gia chủ lấy ra một thanh củi, cắm vào dưới tầng đáy của giá lửa trại. Âm thanh lách tách, chợt vang lên! Tuy trời mưa rả rích, nhưng ngọn lửa vẫn cháy bùng lên! Trong chớp mắt, cả cái giá lửa trại bị ngọn lửa sáng chói bao trùm! Ánh lửa, chiếu sáng cả thôn! Mỗi người dân thôn đứng xem, vẻ mặt đều phức tạp và thở dài. Vương Mộng Kỳ chết đúng là quá oan uổng, lấy phải một thằng đàn ông lòng lang dạ sói. Bây giờ cô ta cũng coi như nghe lời khuyên của bố mẹ, buông bỏ những cố chấp ám ảnh, tự nguyện lên đường... Tôi ngẩn ngơ nhìn giá lửa trại, bất chợt quay đầy hỏi Lưu Văn Tam: "Chú Văn Tam, Vương Mộng Kỳ không hại lão Liễu, nếu như cái chết của Vương Thành Hâm và của con đàn bà kia đều là trùng hợp thì sao?" "Rõ ràng là Vương Thành Hâm động tay đập tượng gốm xương mèo, mới khiến con đàn bà kia sảy thai, cũng tự nó va đổ thanh đao của Quan Công, khiến bản thân bị giết... cuối cùng mới làm con đàn bà kia chết vì sợ." "Cái này, thật là do Vương Mộng Kỳ ra tay không, hay là do ông trời báo ứng?" Lưu Văn Tam im lặng, không nói gì. Tôi nhớ lại lời bà nội từng nói với tôi, chỉ cần xác mẫu giết người, thì không ai trấn áp nổi! Vương Mộng Kỳ không hề bật xác thực sự trước mặt chúng tôi! Ban nãy tượng gốm xương mèo ở trên người cô ta, âm thai cũng không làm đứt dây thừng, hoặc làm gì khác cả. Nếu đôi mẫu tử sát này định gây loạn thật, thì tối nay, tuyệt đối không thể kết thúc nhẹ nhàng như thế... Gần đến giờ tý, lửa trên giá dần tắt, cơn mưa nhỏ cũng tạnh. Lưu Văn Tam vào trong nhà lấy ra một cái lọ tro cốt đen xì, bảo Vương gia chủ tự mình đi gom tro cốt. Sau khi bọn họ rời đi, dân thôn cũng tản đi dần. Tôi và Lưu Văn Tam dọn dẹp đám tàn dư của giá lửa trại, đến khi vào gian chính ngồi xuống, cũng đã là hai giờ sáng. Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, rít một hơi đốt hết nửa điếu, rồi mới trả lời câu hỏi ban nãy của tôi. "Thập Lục ạ, do báo ứng cũng được, hay là do Vương Mộng Kỳ tác quái cũng xong, vợ chồng nhà họ Vương nói không sai, oan có đầu, nợ có chủ!" "Vương Mộng Kỳ không tiếp tục phản kháng, âm thai trong tượng gốm xương mèo, không tiếp tục tác quái. Chúng nó an tâm lên đường, cũng để chúng ta đỡ được một lần nghiệp báo." Tôi nghe mà ngẩn người, không hiểu: "Nghiệp báo, chú Văn Tam, đây lại là cái gì vậy?" Lưu Văn Tam rít nốt nửa điếu thuốc còn lại, giải thích: "Trảm nhân đầu, đoạn nhân hồn! Đây không phải là tiễn người ta lên đường, mà là cưỡng chế khiến chúng hồn phi phách tán!" "Chú là người vớt xác, mày là thầy đỡ âm linh, chúng ta đều ăn bát cơm của người âm, người đáng lẽ phải bị chúng ta tiễn xuống dưới, cuối cùng lại không xuống, mà ngược lại hồn phi phách tán, chúng ta đều sẽ bị ghi một món nợ." "Người xưa nói, người chết nợ tiêu! Kì thực, chỉ là đến một cõi khác trả nợ mà thôi." Lưu Văn Tam đứng dậy, vỗ vai tôi, cười hề hề nói: "Nhanh mà đi ngủ, ngày mai để chú Văn Tam nghĩ xem, đi đâu kiếm lại một món, chú mất vào đấy bốn mươi vạn, mày cũng đi tong mất mười vạn kìa." Nói xong, Lưu Văn Tam rời khỏi gian chính. Trong lòng tôi rất không tự tại. Kiếm tiền? Bây giờ tôi không muốn kiếm tiền cơ! Lẽ nào Lưu Văn Tam không đi với tôi về nhà một chuyến? Do dự một lúc, tôi không đi gọi Lưu Văn Tam ngay. Hai ngày nay cả hai chúng tôi đều quá mệt, Lưu Văn Tam cược mạng xuống nước, rồi lại vác xác chết, lão cũng cần nghỉ ngơi. Tôi chuẩn bị đợi ngày mai dậy, thì nói với lão chuyện về nhà tôi ở thôn Tiểu Liễu. Về đến phòng, tôi nằm vật ra giường, mơ mơ hồ hồ, rất nhanh chìm vào trạng thái nửa thức nửa ngủ. Khi ý thức đang lơ lửng giữa trạng thái tỉnh táo và mơ hồ, tôi có cảm giác, cửa phòng tôi hình như bị đẩy mở... Cạnh giường hình như có một người, đang chăm chăm nhìn tôi...