Tôi vội chào tạm biệt Cố Nhược Lâm, rồi kéo Lưu Văn Tam đi vào thôn Liễu Hà.
Chuyến đi lần này, đầu tiên đến nhà họ Cố đỡ âm linh mất một ngày, tiếp đấy đi với xưởng trưởng Châu ra sông Dương vớt xác mất một ngày, xong tôi lại qua nhà họ Cố giải quyết vụ Đường Tiểu Thiên, đi đi về về tổng cũng mất bốn năm ngày rồi.
Lưu Văn Tam còn làm một chuyện cực kì có giới tính nhưng mất nhân tính nữa!
Lão lại đem số tiền thù lao xưởng trưởng Châu cho tôi, thay tôi mua một gói quản lý tài chính khỉ gì đó!
Về việc này, giải thích của lão là, giám đốc thiếu phụ kia thành ý quá đầy đủ!
Nói đi nói lại đòi đi ăn cùng lão, còn đòi ngắm cảnh đêm, nhiệt tình quá lão không nỡ từ chối.
Về đến nhà, tuy là tôi vẫn còn hơi giận, nhưng tính toán một chút, nhà họ Vương hai mươi vạn, nhà họ Tạ ba mươi vạn, với cả nhà họ Cố năm mươi vạn! Tuy là tôi có cho dân thôn mười vạn!
Nhưng cũng gửi vào tài khoản chẵn chín mươi vạn.
Đấy là còn chưa kể số thù lao bốn mươi vạn của xưởng trưởng Châu, bị Lưu Văn Tam mang đi mua gói quản lý tài chính kỳ hạn ba năm!
Mơ ước và yêu cầu ban đầu của tôi, là làm nửa năm một năm, kiếm đủ tiền cưới vợ và mua nhà thì dừng tay! Đây cũng là dự tính ban đầu của bà nội!
Nhưng giờ mới qua chưa đầy mười ngày, tôi đã kiếm đủ tiền!
Quý nhân dưới nước đúng là quý như vàng, đỡ âm linh một lần, là bằng người bình thường nỗ lực cả một hai năm!
Tôi cũng đưa ra một quyết định triệt để!
Bản thân đã làm cái nghề này, thì chắc chắn không có lý gì chỉ làm vài hôm rồi vứt!
Đi theo Lưu Văn Tam cũng chẳng gặp nguy hiểm gì, hơn nữa tôi còn quen Trần mù.
Âm sinh cửu thuật tôi còn chưa học, Trạch kinh cũng chưa đọc hết.
Ít nhất, tôi có dự tính gì khác, thì cũng phải đợi sau khi bố tôi cắt âm, Trần mù giúp tiễn mẹ tôi đi đầu thai, tôi lại giúp Trần mù vớt xác con gái lão đã!
Hơn nữa, tôi còn nhận lời bỏ tiền giúp Trần mù xây triều dương trạch, thế chẳng phải cũng cần tiền sao?
Thời gian, nhoáng cái đã qua hai ngày.
Hai ngày này, tôi nghỉ ngơi bù cho mấy ngày trước không nghỉ ngơi đủ!
Cố Nhược Lâm cũng hay tìm tôi nói chuyện, toàn là sự hiếu kì của cô ta đối với chuyện quỷ quái.
Phương diện đỡ âm linh mà tôi hiểu, đều nói cho cô ta nghe.
Cái gì tôi không hiểu, thì đi hỏi Lưu Văn Tam.
Quãng thời gian này, tôi cũng nghiên cứu triệt để Âm sinh cửu thuật! Cũng trang bị thêm cho mình một món âm khí.
Một loại bột làm từ vuốt mèo đen!
Trong hắc thuật còn gọi là "bổ âm tán"! Nếu gặp phải mẫu sát mà âm khí quá yếu, khó sinh nở được, sắp hồn phi phách tán, dùng bổ âm tán này, có thể khiến chúng hồi phục như cũ!
Bổ âm tán cũng có chỗ nguy hiểm, quỷ sát thông thường mà dùng cũng có lợi ích rất lớn, dễ hình thành hung thần ác quỷ.
Tôi đoán đây cũng là nguyên nhân bà nội không dùng đến nó.
Nghỉ ngơi hai ngày khiến tôi nhàn rỗi đến phát cuồng, hàng ngày đọc Trạch kinh cũng đọc đến đau đầu, liền giục Lưu Văn Tam, sao chẳng thấy nói chuyện đi vớt xác với đi đỡ âm linh thế? Chẳng phải lão bảo có rất nhiều "quý nhân" trong thành phố cần giúp đỡ sao?
Tôi rất vui vẻ từ bỏ thời gian nghỉ ngơi của bản thân, đi "giải cứu" cho chúng nó!
Lưu Văn Tam cười mắng tôi, đúng là cái thứ thấy tiền là sáng mắt ra!
Tuy lão nhỏ hơn Lưu âm bà hai ba mươi tuổi, nhưng cũng không bì được với thanh niên bọn tôi, làm gì có chuyện cách một hai ngày lại xuống nước một lần?
Hơn nữa thôn Liễu Hà cũng còn có người chưa đi, lão phải đợi người đi rồi, mới yên tâm đi làm.
Câu này của Lưu Văn Tam, khiến tim tôi đập đánh thịch.
Cả tiếng thổi kèn đánh trống, tiếng hát hò ầm ĩ bên ngoài, cũng khiến tôi nhớ ra một chuyện!
Hôm nay... là ngày đầu bảy của lão Liễu!
Mấy hôm nay chúng tôi đều không ở thôn Liễu Hà, cũng chẳng biết rốt cục Liễu Chí tổ chức tang lễ ầm ĩ đến cỡ nào.
Một hàng người đưa tang, đang khiêng quan tài đang đi theo đường thôn.
Người dẫn đầu chẳng phải là Liễu Chí sao?
Gã ôm di ảnh của lão Liễu, trên mặt chẳng có chút cảm giác đau buồn nào, cười đến hở cả lợi ra.
Tôi cũng nhòm di ảnh lão Liễu, cứ cảm giác đầy u ám, di ảnh lẽ ra phải không có biểu cảm gì mới đúng.
Nhưng trong tấm ảnh đen trắng này, tôi cứ cảm giác lão Liễu như đang cười vậy...
Giữa đám các bà đang nhảy điệu ương ca, còn xen lẫn vài cô gái trẻ xinh đẹp.
Chẳng biết Liễu Chí lôi ở đâu đến, hở bụng hở đùi, trông đến là nóng bỏng gợi cảm.
Người quen còn biết đây là lễ tang, không quen thì còn tưởng nhà ai đang làm đám cưới! Mời người đến đánh trống thổi kèn múa ương ca.
"Đầu bảy mà còn làm trò này, lão Liễu sợ là không chịu đi rồi, theo lý thì chú không được quản chuyện này, lão Liễu đã được vớt lên khỏi bãi lau Liễu rồi, không tính là quỷ hóa sát dưới nước nữa."
Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, thở dài một tiếng. Tiếp đó lão lại chợt nói: "Nhưng dù gì, lão Liễu cũng theo chú từng đấy thời gian, chú cũng không thể nhìn lão đời đời kiếp kiếp không đi đầu thai được."
Tôi căng thẳng không chịu nổi.
Cũng hiểu ra, ý Lưu Văn Tam là chuẩn bị ra tay rồi!
Nhưng như thế chẳng phải là nước sông phạm vào nước giếng rồi sao?
Hơn nữa tôi cứ cảm giác, lão Liễu một khi đã làm loạn, thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản!
Nhìn lão như là gã đàn ông già lôi thôi lếch thếch, nhưng tiếp xúc lâu với Lưu Văn Tam, lại quen biết Trần mù, biết lão Liễu bình thường đêm hay đi loại đường gì!
Đến Trần mù cũng nói mạng lão Liễu cứng như lửa thiêu vậy! Lúc còn sống có thể trấn quỷ, dẫn đường âm mà không theo quy tắc!
Loại người như lão chết không nguyên không cớ, nếu làm loạn lên, thì phải thành hung hồn ác quỷ cỡ nào?
"Chú Văn Tam... chú quản nổi không?" Tôi rụt rè nói một câu.
Lưu Văn Tam chẳng biết lôi đâu ra một chai Nhị Oa Đầu, hớp một ngụm: "Chú Văn Tam mày không phải ăn cơm không đâu, tuy là người vớt xác không nên quản quỷ trên bờ, nhưng chú mà động tay thật, khóa luôn khớp xương với thất khiếu của lão Liễu lại, dữ đến mấy cũng chẳng bật được xác, những năm qua lão Liễu giúp chú không ít chuyện, chú không thể trơ mắt nhìn lão gây loạn được." Kỳ thực là tôi định bảo, sao không đi tìm Trần mù?
Nhưng nghĩ lại, Lưu Văn Tam e là cũng có dự định riêng, bèn không hỏi gì nữa.
Lúc này, đội múa ương ca cũng theo chân người khiêng quan tài đi xa dần.
Lúc này là thời điểm trước khi trời tối, ánh mặt trời hoàng hôn còn sót lại phía chân trời, có điều bầu trời không có chút ráng đỏ nào.
Lưu Văn Tam bảo tôi đi theo đoàn đưa tang, đợi chôn xong thì về bảo với lão.
Tôi vội ra khỏi nhà, tiến về phía trước đuổi theo đoàn đưa tang.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ dám đi cách xa, không dám lại quá gần.
Ánh mắt Liễu Chí nhìn tôi lần trước, tôi còn nhớ rất rõ, tuy nhìn trông Liễu Chí không tợn như Đường Tiểu Thiên.
Nhưng tôi thực lòng không muốn dính dáng gì với gã!
Tôi không muốn lĩnh giáo thêm gì về cảm giác tâm người độc hơn quỷ nữa...
Tầm hơn bảy giờ, trời vừa nhập nhoạng tối, quan tài được khiêng đến chân núi ở phía bên phải thôn Liễu Hà, đoàn người đưa tang không đi tiếp lên cao nữa, dưới sự hướng dẫn của Liễu Chí, bắt đầu đào đất ở một vị trí chỗ chân núi, chuẩn bị chôn lão Liễu.
Tôi tần ngần nhìn ngọn núi, và chỗ chôn lão Liễu.
Trống ngực lập tức đập đánh thịch...
Mấy hôm nay tôi đọc Trạch kinh nhiều, không chỉ mỗi một hai trang đầu nữa, cũng nghiên cứu không ít nội dung trong đó...
Ngọn núi này nhìn xa trông như một cái mũ đầu tròn vậy.
Mập mờ hai bên sườn còn có khe rãnh thụt sâu xuống, trong phong thủy, gọi là ôm trăng nằm, cũng có cách gọi kì dị hơn nữa, là mũ phán quan.
Trên mũ phán quan âm khí nặng, ôm trăng nằm cũng là chỗ âm khí tụ tập.
Nếu chôn ở trên núi, thì đúng là phong thủy cực tốt.
Âm khí dưỡng quỷ, kiếp sau chắc chắn đầu thai chỗ tốt.
Phúc đức để lại cho con cháu đời đời!
Trên cơ bản, chỉ cần chôn vào chỗ phong thủy này, con cháu đời sau khó xuất hiện tình trạng gia cảnh thất bát, hoặc gặp chuyện đột tử.
Nhưng tuyệt đối không được chôn ở chân núi!
Được đội mũ phán quan, chỉ có thể là phán quan âm sai!
Hung hồn ác quỷ có dữ đến đâu thì cũng chỉ là quỷ, có đội nổi mũ của phán quan không?
Tôi do dự giây lát, liền chạy nhanh qua chỗ chân núi!
Cũng chẳng đợi hạ huyệt xong mới về báo cho Lưu Văn Tam nữa! Tôi phải lập tức ngăn bọn họ lại!
Chứ không chuyện này, thành loạn to!
Đừng nói Lưu Văn Tam, Trần mù đến đây cũng không quản nổi, đến một người thêm một người, toàn bộ đều bỏ mạng vào đấy!