Cố Nhược Lâm có hơi hoảng loạn, vội buông tay tôi ra.
Tôi khàn giọng nói: "Vào nhà trước đã, đúng là rất phiền phức, phải bàn bạc thêm với chú Trần." Bảo vệ vẫn đứng canh ở cổng khu nhà, ba người chúng tôi vào gian nhà chính của tiền viện.
Trần mù vẫn cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Kim Cúc thì ngồi ở trên ghế mơ màng gà gật.
Khi chúng tôi vào đến nơi, cả hai người gần như ngẩng đầu lên cùng lúc.
Sắc mặt Vương Kim Cúc vô cùng căng thẳng, hỏi: "Thế nào rồi, tìm ra là ai chưa?" Cố Nhược Lâm gật đầu, ánh mắt hướng về phía tôi, rõ ràng cô ta coi tôi là người quyết.
Tôi với Trần mù bốn mắt nhìn nhau, nói: "Chú Trần, người tìm thấy rồi, là một gia đình trong thị trấn có thù oán với nhà họ Cố, nhưng người đó đã chết được gần hai năm rồi..."
Tôi vừa nói hết câu, Vương Kim Cúc đã ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thất thần, sắc mặt hoảng loạn: "Khai Sơn... bị quỷ hại à?"
Trần mù mặt không biến sắc: "Biết được gì, thì nói hết ra."
Tôi bèn đem những việc tôi tìm hiểu được, và nghe Cố Nhược Lâm kể về nhà họ Trương, tất cả đều kể với Trần mù.
Trong thời gian đó, Cố Nhược Lâm cũng bổ sung một số chỗ tôi còn kể sót.
Đích thực, toàn bộ mối thù mất con của nhà họ Trương đều đổ lên đầu nhà họ Cố, có đầy đủ động cơ giết người.
Nhưng như thế nào cũng không thay đổi được một sự thật, đó là nhà họ Trương chỉ còn một bà già, và một đứa bé lên ba, thì giết người kiểu gì?
Đương nhiên, cuối cùng tôi cũng có kể về chuyện gặp Đường Tiểu Thiên.
Đúng lúc Trần mù cúi đầu nghĩ ngời, Cố Khai Dương bất chợt nói một câu: "Tôi biết vì sao Đường Tiểu Thiên lại qua nhà Trương Lập Dũng."
Đồng tử mắt tôi co lại, Cố Nhược Lâm cũng ngẩn người nhìn Cố Khai Dương.
Sắc mặt Cố Khai Dương vô cùng khó coi, cũng rất bất thường, một tay ông ta bóp chặt lấy thành ghế, lồng ngực phập phồng.
Một lúc sau, ông ta mới khàn giọng nói tiếp: "Đường Tiểu Thiên trước đây làm cùng với Trương Lập Dũng."
"Lúc Trương Lập Dũng bị chết cháy, Đường Tiểu Thiên cũng có mặt ở đó, mặt nó bị bỏng vào lần đó."
"Có điều ngày đó Đường Tiểu Hoa vẫn còn đang làm ở khu nhà cổ, cho dù anh trai tôi không chi tiền bồi thường nhân đạo cho chúng nó, chúng nó cũng không hề gây chuyện. Nguyên cả thị trấn, trừ nhà họ Trương, các gia đình khác đối với chuyện này của nhà họ Cố đều tức giận nhưng không dám làm gì... Nếu tôi nhớ không nhầm, khi đó lúc đưa Trương Lập Dũng đi chôn, Đường Tiểu Thiên còn đến khiêng quan tài."
Tim tôi vụt đập điên cuồng.
Trần mù ừ một tiếng, gật đầu: "Cố nhị đương gia, Cố tiểu thư, với vợ của Cố đại đương gia, mọi chuyện tôi và Thập Lục đều rõ rồi, mấy người đi ngủ đi."
"Ở yên trong phòng, có chuyện gì cũng đừng ra ngoài, có vấn đề gì thì gọi điện cho Thập Lục, chúng tôi sẽ qua ngay."
"Tôi với Thập Lục ở đây đợi Cố đại đương gia đến." Tôi nắm chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái đi.
Ở lại đây đợi quỷ đến... trong lòng cũng hơi có chút bất an, vì chúng tôi cũng không rõ, Cố Khai Sơn bị ai hại, và chết như thế nào.
Cố Khai Dương im lặng một lát rồi nói: "Để phụ nữ đi ngủ, tôi cũng ở lại đây canh chừng."
Cố Nhược Lâm mím môi: "Con không muốn về phòng."
Môi Vương Kim Cúc động đậy một chút, nhưng không nói gì.
"Còn chưa biết đêm nay nó có đến hay không, tới lúc đó mấy người sợ ngất đi, tôi với Thập Lục lại còn phải bảo vệ mấy người nữa." Trần mù bình tĩnh nói.
Cố Khai Sơn không nói thêm gì, ra hiệu cho Cố Nhược Lâm và Vương Kim Cúc đi về phòng mình.
Trước khi đi, Cố Nhược Lâm còn lo lắng nhìn tôi một cái.
Cố Khai Dương cũng nói một câu cuối cùng: "Tôi đã dặn trước bảo vệ rồi, xảy ra chuyện gì cũng lập tức báo cho Trần tiên sinh và La âm bà." Nói rồi, ông ta cũng rời khỏi phòng.
Rất nhanh, trong gian nhà chính chỉ còn tôi và Trần mù.
Đêm xuống, không gian lại càng tĩnh mịch.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là quản gia bê thức ăn vào phòng.
Lão rõ ràng cũng rất căng thẳng, đặt thức ăn xuống xong, chào tôi một tiếng rồi vội rời đi.
Lúc này tôi mới phản ứng lại, bụng đã đói cồn cào.
Cùng với Trần mù ăn xong, bụng vừa no, thì mắt đã bắt đầu díp lại, mơ mơ màng màng chỉ muốn ngủ luôn.
Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, Trần mù thì lại châm một điếu thuốc lá cuộn, đột ngột nói một câu: "Thập Lục, có thật mày nghĩ là, Từ Hồng Mai bị Cố Nhược Tầm giết không?"
Tôi ngẩn người: "Chú Trần, sao chú lại hỏi thế?"
"Chẳng phải mày luôn cho rằng, Đường Tiểu Thiên có vấn đề sao?" Trần mù tiếp tục nói.
Tôi chợt rùng mình.
Đúng thế, tôi có cảm giác Đường Tiểu Thiên có vấn đề, u ám lạnh lẽo, sợ nhất loại chó cắn sau lưng như gã.
Nhưng trước đó đúng là tôi không hề mang cái chết của Từ Hồng Mai ra liên hệ với chuyện này.
Trần mù lạnh nhạt nói một câu: "Lưu Văn Tam đúng là không muốn quản chuyện này, mẫu sát hại người, chỉ có không lần và vô số lần, chỉ hại một người mà nó chịu đi? Chỉ cần có khởi đầu, nó sẽ không bao giờ chịu ngoan ngoãn đi đầu thai."
"Nó hoàn toàn không hề bị kinh động xác, có người tâm tàn độc, còn đáng sợ hơn quỷ!" Trần mù dứt lời, tôi lập tức cảm giác không rét mà run!
Ý của lão là, chính Đường Tiểu Thiên mới là kẻ giết Từ Hồng Mai?
Cũng ám chỉ, Đường Tiểu Thiên hại Cố Khai Sơn?
Tôi đột nhiên nhớ ra, bộ độ Đường Tiểu Thiên mặc lúc đó... Cố Nhược Tầm nằm trong quan tài được thay bộ áo cưới Hán phục, còn gã cũng mặc đồ cưới bằng giấy.
Hơn nữa, Đường Tiểu Thiên còn nói một câu: "Những kẻ làm hại em, đều sẽ chết từng đứa một, cả nhà chúng ta, sẽ xuống đó đoàn tụ."
Thậm chí, vào buổi trưa hôm Cố Khai Sơn nhảy sông, tôi cũng nhìn thấy Đường Tiểu Thiên ở bến tàu sông Dương!
Lúc đó tôi còn tưởng Đường Tiểu Thiên nhảy sông...
Thêm việc ban nãy gã xuất hiện ở đường Ngự Mã, cái lạnh trong lòng tôi, càng mạnh mẽ hơn!
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gào khủng khiếp, tôi rùng mình.
Trần mù đứng bật dậy khỏi ghế, lập tức đi ra ngoài!
Hai người chúng tôi ra đến cổng khu nhà cổ, tám người bảo vệ gần như túm lại một chỗ, hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
Trên đất là vết nước ướt nhẹp, còn có cả mấy vết chân.
"Quỷ... Đúng là có quỷ... Đại đương gia về rồi..." Bảo vệ sợ không biết làm gì, gào đứt đoạn.
Tôi có cảm giác da đầu tê rần, Trần mù trầm giọng nói: "Không phải sợ! Chúng mày nhìn thấy gì? Nó đi đâu rồi?"
"Ban nãy đại đương gia đi thẳng vào trong... Ông ta đi về phía kia..."
Một bảo vệ run cầm cập chỉ về một hướng.
Sau khi vào trong cổng chính, liền đến hành lang ra gian nhà chính, hai bên trái phải cũng có lối đi nhỏ, thông đến những chỗ khác, cả khu nhà cổ đều có đường nối các nhà với nhau.
Trần mù nhíu mày: "Trơ mắt nhìn nó đi vào trong, không ngăn lại à?"
Bảo vệ mặt như đưa đám nói một câu: "Đấy là quỷ mà, ai dám chặn? Có ai chán sống đâu?"
Tim tôi đập liên hồi, nhìn lối đi nhỏ phía bên trái, quả nhiên trên mặt đất có một chuỗi vết chân ướt nhẹp.
"Chú Trần, sao giờ?" Tôi vừa nói xong, Trần mù đã đuổi theo vào trong.
Tôi cũng chỉ biết nén sự sợ hãi, đuổi theo lão.
Mơ hồ, tôi dường như lại nghe thấy tiếng gào khóc thất thanh từ phía trước vọng lại, còn cả tiếng gọi đại đương gia.
Mấy phút sau, chúng tôi đuổi theo đến một khu gồm một dãy phòng liền nhau, vết chân đi vào trong sân, có một căn phòng cửa bị mở ra.
Tiếng hét thảm thiết đột nhiên im bặt.
Tôi và Trần mù nhanh chân chạy vào trong phòng.
Trên giường, một người đàn bà giãy giụa điên cuồng, trên người bà ta bị một gã đàn ông ướt như chuột lột đè lên, đôi tay còn bóp chặt cổ bà ta.
Tôi thất kinh, lông khắp người dựng đứng lên! Trần mù thì đột ngột bước tới, bóp lấy vai gã đàn ông, ném mạnh ra sau!
Uỳnh một tiếng!
Gã đó bị giật thẳng lên, ném bay ra sau, đập thẳng xuống dưới sân!
Người đàn bà bị đè đó hóa ra là Vương Kim Cúc, bà ta sợ phát điên, sùi bọt mép, dường như giãy giụa đến tột cùng, giờ chỉ còn trợn mắt co giật.
Sắc mặt Trần mù trở nên vô cùng khó coi.
"Cái thứ quỷ này, sao lại chạy về hại vợ mình? Theo lý chúng ta là người ngoài, quỷ quái lẽ ra phải ra nhà chính tìm chúng ta mới đúng."
Tôi cố nén sợ quay đầu ra ngoài sân nhìn một cái, ánh trăng lạnh lẽo trải xuống, chiếu lên thân thể gã đó...
Làn da trắng bệch đã bị ngâm trương cả lên, đôi mắt nhắm chặt, cũng giống như mắt cá chết, trên người gã tỏa ra mùi xác thối khó ngửi...
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cái xác chết này là Cố Khai Sơn!
"Chú Trần... Đây là xác chết Cố Khai Sơn..." Tôi cố gắng nói một câu.
Trần mù cúi đầu ấn huyệt nhân trung của Vương Kim Cúc, lúc này mới quay người đi ra sân.
Hai người chúng tôi đứng bên cạnh xác chết, Trần mù ngồi xổm xuống, xem xét kỹ xác chết của Cố Khai Sơn.
Cùng lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra.
Người vội vàng chạy ra là Cố Khai Dương.
Ông ta nhìn thấy xác chết của Cố Khai Sơn xong, cũng ngồi phịch xuống đất.
"Bác... bác cả..."
Cố Khai Dương run rẩy gọi một tiếng.
Ông ta vô cùng kinh sợ nhìn tôi và Trần mù, nói không ra lời.
Trần mù không nói gì, vẫn giữ tư thế ngồi xổm, tay của lão, thì bắt đầu ấn lên người Cố Khai Sơn, thậm chí còn kéo áo Cố Khai Sơn xuống, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi không dám mở mồm, thời điểm này, tôi cũng đã phát hiện ra có chỗ không bình thường.
"Cố tiểu thư đâu?" Mặt tôi hơi biến sắc, nhìn sang Cố Khai Dương.
Cố Khai Dương đờ người, ông ta chỉ vào căn phòng bên cạnh căn mà ông ta mới ở, mất tự nhiên nói: "Nhược Lâm ngủ ở phòng kia, chắc là vẫn chưa dậy..."
Mặt tôi tối sầm lại, bước về phía căn phòng mà Cố Khai Dương chỉ.
Đẩy cửa. Cửa phòng bị khóa chặt.
Tôi dùng sức đẩy, cửa phòng vẫn không mở.
Cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ, tôi dùng chân đạp mạnh lên cửa!
Uỳnh!
Cửa phòng bị tôi đạp mở toang!
Trong phòng cũng có thứ mùi xác chết thối, cạnh giường Cố Nhược Lâm có một lão già ngồi xổm, đầu lão trọc lóc gần như chẳng còn cọng tóc nào, trên người mặc bộ đồ liệm đen xì, quay lưng về phía chúng tôi, cả người trương phềnh lên.
Mùi xác thối trên người lão, nồng nặc hơn rất nhiều so với Cố Khai Sơn.
Giống như thịt đã hoàn toàn thối rữa vậy, thối đến mức khiến người ta nghẹt thở...
Trên giường trống trơn, làm gì còn thấy Cố Nhược Lâm đâu nữa!?
Tôi gồng người bước tới, nghiêng đầu nhìn xác chết lão già, trên mặt lão toàn vết đồi mồi, cúi gục đầu, mí mắt sắp rụng ra.
Đôi môi hơi hơi hé một chút, để lộ ra phần lợi đen xì xì, đến một cái răng cũng chẳng có.
Cuối cùng tôi cũng không nén nổi cảm giác buồn nôn, lao ra khỏi phòng, ngồi sụp xuống sân bắt đầu nôn ọe...