Chương 29

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Xuân Phong Lựu Hỏa 01-11-2024 13:02:22

Lại có thêm một tướng tài nữa gia nhập đội, Hạ Trầm Quang còn chưa vui vẻ được mấy ngày đã dần dần trở nên gắt gỏng... "Phần tay phạm lỗi, Lâm Chiếu Dã, bỏ cái tay của cậu ra khỏi mông của người khác đi!" "Lỗi cản người, cậu như này là đang va chạm cơ thể trái luật, Lâm Chiếu Dã, cậu không thể xông mạnh tới như vậy, thể nào cũng sẽ bị trọng tài cho ăn thẻ đấy." "Lỗi bước chạy! Cậu thử xem xem cậu dẫn bóng chạy hết bao nhiêu giây!" Lâm Chiếu Dã: "Fuck." "Nói tục chửi bậy cũng coi như lỗi kỹ thuật, trong quá trình thi đấu, không cho phép sử dụng ngôn từ xúc phạm với đối thủ của cậu." Lúc mới bắt đầu huấn luyện, Hạ Trần Quang còn kiên nhẫn nhưng anh ấy cũng dần trở nên cáu gắt, cuối cùng phải chắp tay trước ngực giống như Phật Tổ để bình tâm tĩnh khí, A Di Đà Phật... Không giải quyết được đồng đội ngu dốt, anh ấy chỉ có thể giải tỏa tâm trạng mình. Hạ Trần Quang lần lượt bới móc từng động tác của Lâm Chiếu Dã, chỉ rõ từng lỗi của anh ấy để anh ấy biết mình phạm lỗi ở chỗ nào, cũng nói cho anh ấy biết phải sửa như thế nào. Tiêu Ngật đứng bên cạnh Hạ Trầm Quang cũng phục Lâm Chiếu Dã sát đất, không có lời gì để nói. "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy còn có người nhảy lên để trở tay đẩy bóng của người ta từ trong vòng rổ ra đấy. Đây là chơi bóng rổ sao? Mấy thằng trẻ trâu bên đường lúc đánh nhau cũng không chơi bẩn như thế này." Hạ Trầm Quang nhức đầu day day thái dương: "Tất cả các lỗi phạm quy trong khi chơi bóng kể cả tôi đã thấy hay là chưa thì bây giờ cậu chàng kho báu* này cũng đã phạm phải ít nhất một lần rồi." *Cậu chàng kho báu: Nó xuất xứ từ chương trình truyền hình thực tế "Thực tập sinh thần tượng". Khi mới bắt đầu,"Chàng trai kho báu" và "Cô gái kho báu" đều mang nghĩa tiêu cực, tức là bản thân người này có quá nhiều khuyết điểm hoặc tật xấu. Nhưng sau này, hai từ này được sử dụng nhiều hơn, dần dần trở thành một từ ngữ trung tính, cũng có thể hình dung về những mặt tốt. "Người như này, hay là cậu bảo cậu ta về chỗ đi?" "Thế không được đâu, bây giờ đội chúng ta đang thiếu người, vị trí chơi của cậu ta lại không tệ, nếu không bàn với chuyện phạm luật thì cậu ta là tuyển thủ chơi tấn công nhanh giỏi nhất, hơn nữa người bình thường cũng không giành được bóng trong tay cậu ta, người này có thể giúp chúng ta nâng cao tốc độ ghi điểm, chơi ở vị trí tiền phong chính cũng không có vấn đề gì." Ngoại trừ chuyện không để ý đến luật lệ khiến người ta đau đầu ra thì các mặt khác của Lâm Chiếu Dã đều rất đáng để Hạ Trầm Quang đánh giá cao. Anh ấy nhìn Lâm Chiếu Dã, lại nhìn sang Hứa Thanh Không đứng dưới bảng rổ phụ trách nhặt bóng giúp các thành viên... Rõ ràng hai người này đều là người chơi bóng rổ rất giỏi, giỏi thì cũng giỏi thật nhưng hai người này lại đều có tật xấu của riêng mình, một người thì lúc nào cũng có thể phạm luật được, một người thì quái gở, lầm lì. "Không chịu cố gắng học cho tốt đúng không, được, để tôi tìm người đến huấn luyện cậu." Hạ Trầm Quang vẫy tay với Hạ Kinh Thiền đang nhặt bóng: "Tiểu Hạ, tên này giao cho cậu phụ trách, cậu dạy cậu ta luật bóng rổ đi." "Ơ kìa! Phải nói sớm chứ!" Lâm Chiếu Dã có ấn tượng rất tốt về Hạ Kinh Thiền, đây là một thiếu nữ xinh đẹp đấy, nhìn vẻ bề ngoài còn là kiểu nữ sinh ngọt ngào như em gái nhà bên nữa, ai mà không thích cho được, thế nên anh ấy không nóng nảy giống như lúc vừa nãy nữa. Hạ Kinh Thiền là một cô gái ngoan ngoãn rất nghe lời, chỉ cần là nhiệm vụ ba giao cho mình thì tuy thỉnh thoảng cô có nói vài câu phàn nàn nhưng vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. "Mấy hành động giống như lỗi chạy bước* này, hai lần dẫn bóng* này, đánh tay* này, cố ý đá bóng này đều coi là phạm lỗi, còn có bắt bóng trên rổ*, phát bóng sớm vào vạch các thứ, sau đây tôi sẽ làm mẫu cho cậu từng lỗi một, cậu phải nhớ kỹ đấy." *Lỗi chạy bước: Thuật ngữ trong bóng rổ là Traveling violation cầm bóng chạy từ 3 bước trở lên. *Hai lần dẫn bóng: Thuật ngữ trong bóng rổ là Double dribbling đang dẫn bóng mà cầm bóng lên, rồi lại tiếp tục nhồi bóng. *Lỗi đánh tay: Thuật ngữ trong bóng rổ là Arm-push violation/Shooting foul khi đối phương đang ném, chỉ được giơ tay ra phía trước để block, không được đẩy tay hoặc kéo tay đối phương. *Bắt bóng trên rổ: Thuật ngữ trong bóng rổ là Goaltending khi đối phương ném bóng đã vào khu vực bảng rổ mà đội kia chặn không cho bóng vào rổ thì đối phương vẫn được phép ghi điểm dựa vào vị trí ném bóng. Lâm Chiếu Dã lại muốn trêu chọc cô chơi chơi, ngón tay anh ấy dựng đứng lên linh hoạt xoay bóng, hếch cằm lên hỏi cô: "Đợi đã, tôi có một số thắc mắc." Hạ Kinh Thiền ôm bóng: "Cậu nói đi." "Cậu cảm thấy anh đây có đẹp trai không?" "..." Hạ Kinh Thiền nhức đầu cau mày lại: "Đẹp trai thì đúng là có đẹp trai thật nhưng hơi màu mè." "Màu mè chỗ nào cơ?" "Chính là..." Hạ Kinh Thiền mở to mắt, bảo anh ấy nhìn về phía Hứa Thanh Không đang đứng ở chỗ xa ném bóng vào rổ: "Cậu cảm thấy cậu ấy có đẹp trai không." Lâm Chiếu Dã quan sát cẩn thận một lúc, khách quan nói: "Tạm được." "Nhưng cậu ấy lại không màu mè, cậu biết tại sao không?" "Tại sao?" "Bởi vì cậu ấy chưa bao giờ tự ý thức được mình đẹp trai, cho dù được rất nhiều thiếu nữ săn đón nhưng cậu ấy cũng sẽ không cố ý đùa bỡn." Hạ Kinh Thiền phân tích đầy hợp lý: "Đã biết mình đẹp trai lại còn cố ý đùa bỡn người khác, như vậy gọi là làm màu, kể cả dùng Head&Shoulders cũng không thể gội sạch hết màu được đâu." "Tôi hơi hơi hiểu rồi đấy." Lâm Chiếu Dã thực hiện một động tác nhồi bóng qua háng: "Vậy sau này tôi không đùa giỡn nữa thì có thể hẹn hò không?" "Không thể, sắp thi cuối kỳ rồi, huấn luyện cho tốt đi!" Hạ Kinh Thiền giành trái bóng trong tay anh ấy: "Tiếp tục huấn luyện dẫn bóng, tôi phải sửa lại cái tật hai lần dẫn bóng của cậu mới được." "Tôi có thể sửa đổi tất cả động tác phạm lỗi nhưng cuối tuần cậu phải ra ngoài chơi với tôi, sao nào?" Hạ Kinh Thiền nhíu mày: "Tôi có lòng tốt dạy cậu luật bóng rổ, cậu lại đưa ra yêu cầu với tôi sao?" "Cũng không phải đang đưa ra yêu cầu, chỉ cùng nhau đi chơi thôi mà, dù sao cũng rảnh mà." Lâm Chiếu Dã nhìn ra tình cảm của thiếu nữ này dành cho đội bóng rổ, anh ấy nói: "Như này đi, chỉ cần cậu đồng ý cuối tuần ra ngoài chơi với tôi, tôi cam đoan sẽ không tiếp tục phạm lỗi nữa." Hạ Kinh Thiền nghi ngờ nhìn anh ấy: "Thật sao?" "Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tôi có thể lừa một nữ sinh như cậu được sao?" "Đi đâu chơi?" Lâm Chiếu Dã cũng đã nhìn ra kinh nghiệm yêu đương của thiếu nữ này ít đến đáng thương, thế là anh ấy bắt đầu dùng con át chủ bài dày dặn kinh nghiệm của mình ra với cuộc tình trong sáng: "Đi vườn bách thú, sao nào?" "Vườn bách thú sao, có gì vui đâu chứ." "Vui hơn nhiều, cậu đã bao giờ nhìn thấy trăn lớn của rừng mưa nhiệt đới chưa? Nó cuộn tròn hết vòng này đến vòng khác trên rễ cây, cái lưỡi thỉnh thoảng lại lè ra, giống như vậy này..." Anh ấy hơi vươn đầu lưỡi ra về phía cô. Hạ Kinh Thiền bị anh ấy chọc cười: "Chăm chỉ tập bóng đi, nếu như kế tiếp cậu không phạm lỗi lần nào thì tôi có thể suy xét đề nghị của cậu." "Cứ quyết định như vậy đi!" Hạ Kinh Thiền: "Chỉ cần cậu phạm lỗi dù chỉ một lần thôi thì tôi cũng không đi!" "Yên tâm đi!" Quả nhiên Lâm Chiếu Dã nói được làm được, anh ấy không tiếp tục phạm lỗi nữa, vừa chơi bóng với cô, vừa cười đùa với cô. ... Hứa Thanh Không đứng tập ném bóng vào rổ một mình một lúc, lúc cảm thấy mệt mỏi không có chút sức nào thì nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ. Hạ Kinh Thiền làm mẫu tư thế dẫn bóng như thế nào cho Lâm Chiếu Dã xem, thậm chí dáng vẻ cô bây giờ còn cẩn thận hơn cả lúc dạy anh hồi trước, Hứa Thanh Không không cần ai dạy đã có thể hiểu được rất nhiều thứ cho nên thời gian hai người tập bóng riêng với nhau đã ít lại càng thêm ít. Rõ ràng Lâm Chiếu Dã cũng rất biết cách chung đụng với nữ sinh, anh ấy cố ý mắc lỗi, nói cái này cũng không hiểu cái kia cũng không biết, khiến Hạ Kinh Thiền phải tay cầm tay chỉ dạy anh ấy, hai người khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể rất nhiều lần. Hơn nữa anh ấy còn rất biết cách pha trò để con gái vui vẻ, trong suốt lúc trò chuyện với anh ấy, Hạ Kinh Thiền luôn tươi cười không ngớt. Không giống như anh, vô vị lại nhàm chán. Trong lòng Hứa Thanh Không bỗng dâng lên một cảm giác trước nay chưa từng có, dường như lòng anh đang râm ran đau đớn giống như có đồ vật nhọn nào đó đang đâm vào lục phủ ngũ tạng của anh, hơi hơi đau đớn, có chút chua xót, cũng không phải không thể nín nhịn chịu đựng nhưng lại hết sức khó chịu... Anh phát liên tục mấy lượt bóng đều không vào rổ. Tiền Đường Khương đứng bên cạnh anh cũng rất không hài lòng, anh ấy nhặt bóng, bĩu môi thì thầm: "Cái tên Lâm Chiếu Dã kia, vừa vào đội đã cướp đi đàn em duy nhất của tôi, đến cả người nhặt cầu còn không có lại còn muốn tự mình dẫn dắt toàn đội chúng ta nữa." Tiêu Ngật cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành động lần này của Hạ Trầm Quang, xem chừng, cậu ấy thật sự không thích Hạ Kinh Thiền, giữa hai người chỉ đơn giản là tình ba con trong sáng mà thôi. Nếu không thì cậu ấy cũng đã không giao Lâm Chiếu Dã cho Hạ Kinh Thiền. Anh ấy chống hông, bất đắc dĩ nói với Tiền Đường Khương: "Nếu không thì tại sao lại nói người ta thay bạn gái như thay áo, anh thì lại chả có ma nào tìm đến, cố gắng học tập đi." Trong trường học, bạn gái cũ của Lâm Chiếu Dã có thể tạo thành mấy bàn mạt chược, thường xuyên nhìn thấy vị trí bên cạnh anh ấy đổi sang người mới. Tuy nói hotboy trường không chọn bạn gái nhưng kỹ năng chọc gái của người ta lại tốt, không có cô gái nào anh ấy thích mà lại không theo đuổi được. Tiền Đường Khương nhíu mày nhìn hai người kia: "Ý cậu là gì?" "Dốt thế, cậu ta đang theo đuổi Hạ Kinh Thiền đó, anh không nhìn ra sao?" "Móa! Người của tôi mà cũng dám động vào!" "Anh cũng mạnh miệng thật đấy, một cô gái xinh đẹp như vậy làm đàn em của anh, bây giờ lại trở thành người của anh rồi." "Đàn em của tôi cũng giống như con gái ruột của tôi!" Tiền Đường Khương vô cùng tức giận: "Ghê tởm, rốt cuộc cậu ta đến để chơi bóng hay đến để tán gái." "Tất nhiên đến để tán gái rồi, vừa nãy cậu ta còn hẹn cô ấy đi vườn bách thú nữa cơ." "Vườn bách thú có gì vui, còn không bằng chơi bóng còn hơn." "Cho nên anh mới không có bạn gái đấy." Khóe môi Tiêu Ngật cong lên, vào lúc Hứa Thanh Không đi ngang qua người anh ấy, anh ấy cố ý nói to: "Tên nhóc kia cũng rất đẹp trai, lại là sinh viên xuất sắc của viện y học, kỹ năng tán gái lại tốt, bạn Tiểu Hạ của chúng ta cũng không chống chọi được bao lâu đâu." Một tiếng "Bộp" rất to vang lên, Hứa Thanh Không thực hiện một pha ném bóng đập bảng rổ, vành rổ rung mạnh lên. Sau khi vững vàng đáp đất, Hứa Thanh Không bình tĩnh, xách túi đeo chéo sải bước đi ra khỏi sân bóng rổ, cũng không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Tiền Đường Khương hành động của anh làm cho hết sức hoảng hốt: "Móa nó, Hứa Thanh Không lại nổi điên cái gì thế."... Buổi tối, Hứa Thanh Không chơi bóng một mình trong bãi tập ngoài trời, mấy sân bóng xung quanh anh đang vô cùng náo nhiệt, các nam sinh tụm năm tụm ba lại với nhau cười cười nói nói trong cái nóng đầu hạ. Chỉ có mình anh cô đơn một mình giống như đang đi lại trên ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng. Anh xoay người, tung người ném bóng, bóng dội bảng rổ lại là một pha úp rổ nữa... Tiếng bóng rổ vang lên bùm bụp giống như tiếng trái tim đập, vừa mạnh mẽ lại tràn đầy sức sống. Cô không hề nói sai, con thú bị nhốt trong lòng kia vẫn luôn gào thét, chỉ có lúc chơi bóng rổ, nó mới có thể yên tĩnh, nhắm mắt ngủ say. Những cảm xúc chất chứa trong lồng ngực không có cách nào giải tỏa, sự cáu gắt không thể tìm thấy lối thoát ra, bóng rổ... Thật sự có thể giải phóng tất cả chúng ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, sau lưng Hứa Thanh Không đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Mấy cậu nam sinh chung quanh đều chú ý đến anh, một mình anh lại chơi bóng mạnh như vậy, giống như muốn đánh rơi bảng rổ xuống vậy. Lúc chạy bộ buổi tối, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy anh. Dưới ánh đèn trắng cao xạ lạnh tanh, dưới hàng lông mày dày rậm ẩn trong lớp tóc mái của cậu thiếu niên, chỉ có bóng dáng anh giống như một ngọn lửa đang nhảy nhót. "Sao vậy? Trông có vẻ tâm trạng cậu đang không tổ lắm thì phải." Cô đi đến. "Không sao." Hứa Thanh Không nhặt bóng, đứng dựa vào khung bóng rổ, để những tế bào đang hoạt động mạnh của mình bình tĩnh lại. Ánh đèn cao xạ của sân bóng chiều vào cái bóng cô đơn của anh nhưng chỉ một lát sau đã có một cái bóng gầy gò đến gần, nếu nhìn ở góc nhạy cảm sẽ thấy như bóng của hai người dựa vào nhau. "Đừng buồn, Hứa Thanh Không." Cô chạm bờ vai gầy của mình vào người anh, giống như một cậu bạn thân quan tâm anh nói: "Có chuyện gì cứ nói với tôi đi, có phải chuyện về gia đình cậu không? Nói ra đi rồi hai chúng ta cùng nghĩ cách, đừng cứ một mình gánh vác như vậy." Cho dù không thể nào bước vào trái tim anh, cô cũng đang cố gắng thử khuyên bảo. Tuy chỉ là những lời quan tâm cứng nhắc, vụng về. Cô đối xử với anh quả thật rất tốt, rất tốt. Nhưng cô cũng đối xử rất tốt với người khác, cô như một vầng mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng ấm áp, cố gắng để mỗi người quen biết đều thích cô. Thế nhưng đối với Hứa Thanh Không mà nói, điều anh muốn chỉ là chiếm giữ sự ích kỷ hẹp hòi kia. Ngọn lửa vẩn đục trong lòng như đang rực cháy thiêu đốt mạch máu toàn thân anh khiến máu thịt trong người anh như đang sôi trào. "Thứ bảy này cậu có rảnh không, tập bóng với tôi." Giọng nói Hứa Thanh Không khàn khàn, khô khan. "Thứ bảy à." Hạ Kinh Thiền có chút khó xử: "Đổi sang ngày khác được không, chủ nhật hay thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu tuần sau tôi đều đi được." "Cậu không biết cách từ chối người khác." Hứa Thanh Không nhìn thiếu nữ trước mặt mình, đôi mắt sâu thăm thẳm kia gần như sắp nhìn rõ từng góc ngách ẩn sâu trong lòng cô: "Cứ không có cảm giác an toàn như vậy sao? Hạ Kinh Thiền." Trái tim thiếu nữ bỗng dưng thắt lại. Hứa Thanh Không cúi đầu, nhìn thấy bàn tay dưới ống tay áo của cô đã nắm chặt lại, chỗ mu bàn tay phần khớp xương cũng trắng bệch lại vì dùng sức. "Nếu như tâm trạng cậu không tốt, tôi sẽ không so đo với cậu nữa, cậu bình tĩnh lại đi đã." Nói xong, cô quay người chạy đi. Hứa Thanh Không lại không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy, anh tiến lên trước nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, bàn tay anh siết chặt lại khiến xương cổ tay cô đau đớn. "Cậu làm gì thế, Hứa Thanh Không! Cậu làm tôi đau đấy!" "Sao nào, nói trúng tim đen của cậu nên cậu muốn trốn tránh sao, Hạ Kinh Thiền, dáng vẻ này của cậu thật sự khiến tôi rất ghét đấy." Ngay khi vừa nghe thấy câu nói này của anh, khóe mắt Hạ Kinh Thiền đỏ hoe lên. Khiến anh rất ghét. Quả nhiên, quả nhiên cô chính là một đồ đáng ghét mà, cho nên ba mẹ mới không cần cô, vừa sinh cô ra đời đã vứt cô vào cống rãnh. Ba mẹ nhận nuôi cô cũng không thích cô cho nên mới có thể vứt bỏ cô. Cô muốn trở thành người được mọi người yêu thích cho nên cô cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời nhưng bọn họ đều nói cô trưởng thành quá sớm, không có sự hồn nhiên, đáng yêu của trẻ con. Nếu như không cố gắng, sao có thể nhận được sự yêu thích của mọi người trên thế giới này chứ. "Có người thích tôi!" Hạ Kinh Thiên đỏ hoe đôi mắt, hét to với anh: "Có!" "Có người thích cậu hay không quan trọng như vậy sao? Cậu muốn nhiều người yêu thích mình như vậy có lợi ích gì!" Trái tim của thiếu nữ trẻ đập loạn xạ, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh. Thế nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, giống như muốn bẻ gãy tay cô vậy. "Cậu làm tôi đau thật rồi đấy." Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói cũng có phần nghẹn ngào. Từ nhỏ cô đã biết cách tỏ ra yếu thế, lúc đối mặt với nguy hiểm và những thứ không biết của thế giới này, phản ứng vô thức của cô chính là tỏ ra yếu thế. "Hứa Thanh Không, có phải tôi làm sai chỗ nào rồi không..." "Cậu đừng ghét tôi mà." Nghe thấy cô nói vậy, trái tim Hứa Thanh Không cũng tan nát theo. Đúng vậy, cô khao khát nhận được tình yêu thương của thế giới như thế, khao khát nhiều tình yêu thương, nhiều hơn nhiều hơn nữa nhưng tình yêu của anh... Từ đầu đến cuối lại chỉ có sự hẹp hòi, ích kỷ, hơn nữa còn có chút nguy hiểm. Anh không nên làm phiền cô. Một cơn gió thổi qua, bàn tay đang nắm chặt tay cô của Hứa Thanh Không buông ra... "Ngày mai có mưa, nhớ mang ô đi."