Hạ Kinh Thiền cực kỳ để tâm đến chuyện của ba mình, sau khi Từ Văn Dương rời khỏi sân bóng, cô vẫn luôn bám theo anh ta.
Quả nhiên, sau khi anh ta bước ra khỏi phòng giáo vụ, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy anh ta lén lút nói chuyện với một người dưới gốc cây.
Tay kia... Mặc dù vẻ ngoài của cậu ta bây giờ trông có vẻ non nớt và trẻ tuổi nhưng Hạ Kinh Thiền vẫn nhận ra cậu ta.
Hạ An Du, tổng giám đốc tương lai của công ty bất động sản Hạ Thị, cũng chính là đứa con nuôi ôm nhầm của nhà họ Hạ.
Cậu ta không chỉ cướp đi cuộc sống lẽ ra thuộc về Hạ Trầm Quang mà còn chia rẽ mối quan hệ giữa Hạ Trầm Quang và ba mẹ ruột. Thậm chí trong suốt sự nghiệp chơi bóng rổ của Hạ Trầm Quang, cậu ta còn nhiều lần giở trò hãm hại ba cô, hận không thể dồn ba vào chỗ chết.
Sau khi chụp ảnh lại, Hạ Kinh Thiền lập tức đi thẳng về nhà thi đấu, kể chuyện này với Hạ Trầm Quang.
"Nhìn đi, chính là cậu ta! Cậu ta hại ba bất hòa với nhà họ Hạ, hại ba mất đi tất cả những thứ vốn thuộc về ba, bây giờ còn hợp mưu với Từ Văn Dương, không biết đang mưu toan làm chuyện gì."
Hạ Trầm Quang nhìn hai người trong ảnh, nhíu mày thật chặt...
"Tôi với cậu ta không thù không oán, chưa từng đỏ mặt tranh cãi bao giờ, gặp mặt nhau cũng luôn khách sáo, sao cậu ta phải hại tôi?"
Hạ Kinh Thiền thấy Hạ Trầm Quang ngây thơ không chịu nổi, còn là một sinh viên đại học ngu ngốc không có tí tâm cơ nào.
"Ghen tị, lợi ích, tâm lý vặn vẹo... Nguyên nhân nào cũng có khả năng, hơn nữa động cơ rõ ràng nhất chính là... muốn phế bỏ ba, để cậu ta leo lên, lấy hết tài sản trong nhà."
"Chuyện này..."
Nhìn thấy Hạ Trầm Quang do dự, Hạ Kinh Thiền chỉ hận không thể chơi bài ngửa, nói cho ba biết từng âm mưu thủ đoạn mà Hạ An Du sẽ làm với ba trong tương lai nhưng cô lại không thể làm như vậy.
Hạ Trầm Quang vốn đã không tin cô đến từ tương lai, nếu nói đó đều là những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, ba sẽ lại càng không để trong lòng.
Bây giờ chỉ có thể giúp ba phân tích thiệt hơn, cố gắng khơi dậy cảm giác nguy cơ của ba mà thôi.
"Bây giờ ba chính là đối thủ nặng ký có sức cạnh tranh lớn nhất tới việc cậu ta độc chiếm tài sản của nhà họ Hạ, bởi vì ba mới là con ruột của nhà họ Hạ. Còn cậu ta là ai, nói trắng ra thì cậu ta chẳng là gì cả, ba nói xem cậu ta có lý do gì để hại ba không?"
"Tôi không cần tài sản của nhà họ Hạ."
"Mặc kệ ba có cần hay không, thứ gì là của ba sẽ là của ba, ba mới là con trai ruột của ba mẹ mình."
Hạ Trầm Quang cau mày, không thể tiếp nhận chuyện này.
Thế giới của anh ấy rất đơn giản, chỉ cần ném bóng vào rổ là được rồi, trước giờ chưa từng nghĩ đến bên cạnh mình cũng sẽ xuất hiện âm mưu và tính toán như vậy.
"Cho dù Hạ An Du có muốn hại tôi thật thì Từ Văn Dương cũng không thể. Tôi và cậu ta quen nhau từ nhỏ, trước đây tôi đối xử với cậu ta cũng không tệ, chúng tôi chơi bóng với nhau nhiều năm như vậy, cậu ta không thể bán đứng tôi."
"Con người đều sẽ thay đổi, Từ Văn Dương... Còn làm ra chuyện quá đáng hơn nữa kìa."
Hạ Kinh Thiền không đành lòng nói cho Hạ Trầm Quang biết chuyện tương lai: "Tóm lại, người này sẽ không từ thủ đoạn nào vì lợi ích của mình."
Bỗng chốc phải tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, đầu óc Hạ Trầm Quang hơi hỗn loạn, ngồi suy ngẫm trong sân tập một nửa*, tâm trạng sa sút.
*Loại sân bóng rổ chuyên dùng để luyện tập, chỉ gồm nửa sân
Con người đều sẽ thay đổi nhưng bóng rổ... Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hạ Kinh Thiền nhìn vẻ mặt thất vọng của ba mình cũng thấy khó chịu.
Ba cô vẫn luôn giữ bản tâm của một vận động viên... Rất nhiều năm trời nhưng rồi sau đó trong bị cuộc sống mài mòn, dần dần mài giũa hết những góc cạnh sắc bén của ông ấy.
Đi quá nửa đời người, quay trở về vẫn còn là một thiếu niên.
Có mấy người có thể làm được điều đó chứ?
"Vậy tôi phải làm gì?"
Hạ Trầm Quang ném mạnh quả bóng rổ, quyết định tin tưởng Hạ Kinh Thiền.
Từ khi quen biết đến giờ cô vẫn luôn giúp anh ấy, anh ấy có cảm giác thân cận và tin tưởng tự nhiên với cô.
Cũng giống như những người đồng đội trên sân kề vai sát cánh chiến đấu, có thể giao tấm lưng cho họ vậy.
"Tha thứ cho cậu ta lần này." Hạ Kinh Thiền nói.
"Tha thứ?"
"Đúng vậy." Cô suy tính: "Bây giờ địch ngoài sáng ta trong tối, ẩn nấp dưới mí mắt cậu ta sẽ an toàn hơn, nếu cứ thế đuổi cậu ta đi, không biết Hạ An Du sẽ còn nghĩ ra thủ đoạn mới nào nữa, đến lúc đó sẽ khó đề phòng."
Huống hồ nguy cơ lớn nhất của Hạ Trầm Quang thời còn học đại học chính là sự kiện bị vu oan cưỡng hiếp không thành công kia.
Trước mắt còn chưa rõ đã có chuyện gì xảy ra, bây giờ bọn họ phản cẩn thận đi từng bước một.
Hạ Trầm Quang nhìn gương mặt dễ thương của Hạ Kinh Thiền.
Ở trước mặt người ngoài, cô gái này rất khiêm tốn hướng nội, sau khi quen rồi cũng sẽ làm nũng, đùa giỡn, nổi giận, nhìn có vẻ rất ngây thơ đơn thuần nhưng trong lòng cô dường như lại cất giấu rất nhiều điều. ...
Khi cả đội sắp kết thúc buổi huấn luyện, Từ Văn Dương mặt dày quay trở lại, muốn xin Hạ Trầm Quang tha thứ và chấp nhận anh ta một lần nữa.
Hạ Trầm Quang còn chưa kịp lên tiếng, Tiền Đường Khương đã giơ ngón tay cái lên với anh ta...
"Đỉnh thật, làm chuyện đó rồi mà vẫn còn mặt mũi quay về."
Tiêu Ngật cười lạnh trào phúng: "Tinh túy của câu lạc bộ chúng ta chính là mặt dày, anh không biết à?"
"Cũng đúng."
Từ Văn Dương bị bọn họ bóng gió giễu cợt, lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn: "Anh Hạ, cho tôi quay lại đi, tôi thật sự không dám nữa, từ nay về sau tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo tôi đi về hướng đông tôi tuyệt đối sẽ không đi về phía tây!"
Hạ Trầm Quang không từ chối ngay mà nhíu mày, dường như đang cân nhắc: "Sau này chuyện gì cậu cũng nghe tôi?"
"Tôi sẽ nghe lời cậu, cậu chính là anh trai ruột của tôi!" Từ Văn Dương vội vàng thề thốt: "Tôi cũng sẽ không rước lấy phiền phức cho cậu nữa, thật đấy!"
Tiền Đường Khương thấy giọng Hạ Trầm Quang dãn ra thì vô cùng kinh ngạc: "Anh Hạ, không giữ lại tên này được đâu!"
Làm ra chuyện như vậy, vì sao Hạ Trầm Quang còn muốn giữ anh ta lại? Với tính tình nóng nảy của anh ấy, không phải là sẽ một đạp đuổi anh ta ra ngoài hay sao?
Nhưng Hạ Trầm Quang lại thay đổi tác phong không chứa nổi một hạt cát trong mắt ngày trước, không hành động bốc đồng nữa.
"Anh Hạ, sau này cậu nói thế nào thì là thế đó, tôi có thể quay lại làm công việc hậu cần, chỉ cần cậu cho tôi quay lại câu lạc bộ, ở lại bên cạnh cậu."
Tiêu Ngật không nói nên lời: "Mẹ nó có phải cậu yêu thầm đội trưởng Hạ của chúng ta không đó?"
Mặt Từ Văn Dương đỏ bừng lên, không nói gì, chỉ hung dữ nhìn anh ấy.
Kỹ năng diễn xuất của Hạ Trầm Quang cũng không tệ, làm ra vẻ nói: "Giữ cậu lại cũng không phải là không thể nhưng cậu cũng phải chứng minh thành ý của mình, bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ mới được."
"Anh Hạ, chỉ cần cậu mở miệng, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi có chết cũng không từ nan!" Từ Văn Dương luôn miệng hứa hẹn.
"Đội bóng của chúng ta hiện tại đang thiếu người trầm trọng, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, trong trường chúng ta có nhiều mầm non bóng rổ ưu tú, cậu giúp tôi tìm ra những người này, liên hệ với bọn họ, đây cũng là sở trường của cậu."
"Không thành vấn đề." Từ Văn Dương không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: "Tôi nhất định sẽ giúp đội chúng ta tìm được hạt giống tốt!"...
Chưa đầy hai ngày, Từ Văn Dương đã nói anh ta đã tìm được thành viên phù hợp...
Một người tuyệt đối là đỉnh của chóp.
Sẩm tối, anh ta dẫn Hạ Trầm Quang và Tiền Đường Khương cùng đi tìm "nhân vật đỉnh của chóp" này.
Hạ Kinh Thiền không muốn đi, khổ nỗi trưởng ban Tiền Đường Khương lại cực kỳ coi trọng Hạ Kinh Thiền, đi đâu cũng sẽ dẫn cô theo, còn nói cô là đại đệ tử quan môn của anh ấy.
Cô không muốn trở thành đại đệ tử quan môn hậu cần của anh ấy nhưng cũng muốn xem thử Từ Văn Dương có thủ đoạn gì.
Đoàn người đến một nơi tương tự như vũ trường dưới lòng đất.
Đi qua hành lang chật hẹp chính là sân bóng nhộn nhịp huyên náo.
Có một DJ đang chơi nhạc trên bục cao, phát ra nhịp trống dồn dập mạnh mẽ, đám đông khán giả dưới khán đài cũng giống như đang ở vũ trường, nam nữ vây quanh sân bóng rổ ở giữa, hưng phấn cuồng nhiệt.
Những ngọn đèn cao xạ chiếu xuống sân bóng rổ được bao quanh bởi lưới sắt giống như một cái lồng.
Có một vài thanh thiếu niên đang băng băng lao tới trong một trận chiến hăng say kịch liệt.
Chỉ là... Trận bóng này không chính quy như những trận bóng trong các giải đấu, ngay cả trọng tài cũng không có, dù là dẫn bóng xô vào người khác hay cố ý va chạm đẩy người, thậm chí ra tay đánh nhau cũng không vi phạm bất kỳ quy chế xử phạt nào.
Có thể nói đây là một trận bóng đẫm máu và bạo lực.
Nhìn trận đấu trước mắt, Hạ Trầm Quang cau mày quay đầu lại, trên tầng hai lại có không ít người đang đặt cược tiền!
Cái quái gì thế này, không phải là một trận bóng hay sao?
Từ Văn Dương chỉ vào chàng trai cao nhất trên sân, nói với Hạ Trầm Quang: "Chính là cậu ta, tôi nghe ngóng rất lâu, nghe nói năm nhất đại học có một người như vậy, tên là Lâm Chiếu Dã, chơi bóng vô cùng mạnh mẽ, rất chuyên nghiệp".
"Là chơi bóng cá cược chuyên nghiệp đúng không?" Tiền Đường Khương cảm thán: "Nếu người này gia nhập đội bóng, liệu cậu ta có thể dẫn dắt chúng ta làm giàu không nhỉ?"
Hạ Trầm Quang: "Làm giàu hay không thì chưa biết nhưng ôm hận ngồi khóc sau song sắt thì chắc là có đấy."
"Chuyện đó... Cũng chưa chắc."
Hạ Kinh Thiền nhìn Lâm Chiếu Dã trên sân.