Chương 27

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Xuân Phong Lựu Hỏa 01-11-2024 13:02:05

Anh ấy mặc một chiếc áo bóng rổ màu đen, làn da đầy đặn và săn chắc như lúa mạch, gương mặt có đường nét rắn rỏi nhưng lại có một đôi mắt hoa đào hấp dẫn người khác. Lúc chơi bóng, anh ấy rất thích cười, cười vừa phóng túng vừa lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào đối thủ, một động tác giả đã vượt qua người khác, di chuyển nhanh chóng mà mãnh liệt, phong cách chơi bóng mạnh mẽ. Tất nhiên cũng có rất nhiều động tác nhỏ, hoàn toàn không cân nhắc đến việc có phạm quy hay không, dù thế nào cũng cứ lao lên. Trên người anh ấy có rất nhiều vết thương, đối thủ đến gần anh ấy cũng rất dễ bị thương, mắt thấy mấy đối thủ chặn trước mặt anh ấy đều bị anh ấy đẩy bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Lâm Chiếu Dã. Vậy mà lại là Lâm Chiếu Dã! Tiền phong chính số một tương lai của đội tuyển quốc gia. Vị này cũng là một siêu cao thủ! Có điều chơi bóng rổ chỉ là sở thích phụ của người ta, nghề chính lại là bác sĩ ngoại khoa. Không ngờ anh ấy cũng học trường đại học Nam Du, ngôi trường đúng là đầm rồng hang hổ mà! Lâm Chiêu Dã có sức bật khác hẳn người thường, khả năng bật nhảy siêu mạnh, đòn sở trường là rebound. Cho nên khu vực bên dưới bảng bóng rổ chính là vương quốc của anh ấy, dù là cản phá hay dẫn bóng, anh ấy đều có ưu thế cực mạnh. Nếu anh ấy có thể gia nhập đội bóng rổ của Hạ Trầm Quang, tương lai đội bóng này không phải sẽ bất khả chiến bại hay sao Từ Văn Dương hào hứng hỏi Hạ Trầm Quang: "Đội trưởng, cậu thấy thế nào, người tôi tìm ra không tệ đúng không, cậu nhìn cậu ta chơi bóng mạnh mẽ chưa kìa." Hạ Trầm Quang nhìn Lâm Chiếu Dã đang ngồi trên ghế cạnh sân nghỉ ngơi, trầm ngâm một lát, nói: "Đi gặp cậu ta trước rồi nói sau." Bây giờ đội đang rất cần nhân lực, kỹ thuật và sức mạnh của Lâm Chiếu Dã đều rất tốt, cách di chuyển cũng rất ảo, nhìn thế nào Hạ Trầm Quang cũng rất ưng anh ấy. Tiền Đường Khương không cam lòng đối mắt với Từ Văn Dương, trên mặt Từ Văn Dương nở nụ cười đắc ý. Sau khi trận đấu kết thúc, anh ta bước tới nói mấy câu với Lâm Chiếu Dã rồi dẫn cậu nhóc này đến chỗ Hạ Trầm Quang... "Tôi giới thiệu nhé, đây là anh Hạ, Hạ Trầm Quang, đội trưởng của chúng tôi Hạ Trầm Quang, học khoa ngoại ngữ." "Đây là Lâm Chiếu Dã, học khoa y." Hạ Trầm Quang vươn tay về phía Lâm Chiếu Dã: "Xin chào, Lâm Chiếu Dã, cậu có hứng thú tham gia câu lạc bộ bóng rổ không?" Lâm Chiếu Dã lại không bắt tay anh ấy mà cúi đầu châm một điếu thuốc, phả khói vào mặt Tiền Đường Khương, khiến Tiền Đường Khương ho liên tục, vẫy tay xua tan làn khói trắng. "Chơi bóng cho mấy người, mấy người sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?" Hạ Trầm Quang: "Không có tiền, nhưng tình anh em trong sáng muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu." "Cảm ơn, tôi là trai thẳng." Lâm Chiếu Dã lạnh nhạt nói: "Có gái đẹp không?" "Có!" Tiền Đường Khương vội vàng nói: "Nhiều lắm luôn, còn là kiểu một người bằng mười người." Hạ Trầm Quang cau mày, đạp Tiền Đường Khương một cú. Anh ấy không thích dùng Tiểu Hạ làm "mồi nhử". "Đội bóng của chúng tôi toàn con trai, không có con gái." "Đúng là không có gì thú vị." Tiền Đường Khương quay lại không thấy bóng dáng Hạ Kinh Thiền đâu, cũng không biết cô lại chạy đi đâu chơi rồi. Hạ Trầm Quang nói: "Tham gia câu lạc bộ là vì sở thích, nếu cậu không có hứng thú với bóng rổ mà chỉ hứng thú với gái đẹp thì câu lạc bộ của chúng tôi không phù hợp với cậu." Lâm Chiếu Dã thản nhiên nhún vai: "Không có gái đẹp thì có tiền cũng được, một trận năm trăm." Tiền Đường Khương: "Nếu cậu cho tôi năm trăm, tôi có thể mặc váy giả làm gái đẹp, nhảy nhót cổ vũ cậu." Lâm Chiếu Dã: "Tôi không muốn nhìn, cảm ơn." Nói xong, anh ấy ngậm điếu thuốc trong miệng, thản nhiên rời đi. Tiền Đường Khương bực dọc chất vấn Từ Văn Dương: "Đây chính là người cậu tìm à?" "Người tài mà, ai chẳng có tí kiêu căng." Từ Văn Dương nhún nhún vai: "Đừng nói nữa, chúng ta có Hứa Thanh Không, lại cộng thêm Lâm Chiếu Dã, câu lạc bộ tồi tàn này đúng là có vốn để cạnh tranh với đội tuyển trường."... Lâm Chiếu Dã ngồi ở trên chiếc ghế dài ồn ào huyên náo bên sân, cúi đầu châm một điếu thuốc. Một lúc sau thì anh ấy thấy một cô gái tới ngồi ở đó. Mái tóc đen dày được buộc bằng một dải ruy băng màu đỏ sậm, buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, có vài sợi tóc mai xõa xuống. Cô mỉm cười với anh ấy, trên má có một lúm đồng tiền nhàn nhạt. Lâm Chiếu Dã thấy cô hướng nội, ngồi một lúc cũng không hỏi phương thức liên lạc của mình bèn chủ động mở miệng: "Cô em đi một mình thôi hả?" "Không, tôi đi với bạn." Hạ Kinh Thiền mở túi ra, đưa cho anh ấy một miếng băng keo cá nhân. Lâm Chiếu Dã khó hiểu nhìn cô. Cô chỉ vào khóe môi mình rồi cười nói: "Trầy da rồi." Ánh mắt Lâm Chiếu Dã dừng lại trên gương mặt cô gái mấy giây rồi cúi đầu cười khẽ, cầm lấy miếng băng cá nhân, ngả ngớn nói: "Sao thế, thích tôi rồi?" "Những người vừa nói chuyện với cậu là bạn của tôi nhưng tôi thấy cậu từ chối bọn họ." "Ồ." Lâm Chiếu Dã xé miếng băng, khẽ hừ một tiếng: "Thì ra cô đi cùng bọn họ." "Cậu chơi bóng rổ mạnh mẽ thật đấy, cả người toàn vết thương, xem ra thật sự rất thích bóng rổ." "Ông đây thích tiền hơn, chơi như thế có thể kiếm được rất nhiều tiền." "Có lẽ có thể thử xem thích bóng rổ hơn thích tiền bao nhiêu?" "Nếu không phải vì thấy cậu xinh đẹp, mấy cái đề tài giảng đạo lý này ông đây đã chuồn từ lâu rồi." "Cảm ơn cậu đã sẵn lòng nghe tôi nói." Lâm Chiếu Dã nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô gái nhỏ. Không hiểu sao khi nói chuyện với cô lại có cảm giác thoải mái thư thái như có một luồng gió nhẹ thổi qua mặt. "Có muốn đến câu lạc bộ của chúng tôi chơi thử không, cứ coi như trải nghiệm một lần." "Tôi cảm thấy tôi chơi như bây giờ là được rồi, không có quy tắc trói buộc, tự do tự tại." Lâm Chiếu Dã thờ ơ nói: "Tại sao tôi phải đến đội bóng của mấy người, bị bó tay bó chân?" "Cậu đã nghe câu này chưa, tay chân đeo xiềng xích mới có thể nhảy được vũ đạo đẹp nhất?" Hạ Kinh Thiền không biết tại sao bây giờ Lâm Chiếu Dã lại chơi bóng buông thả như vậy nhưng trong tương lai Lâm Chiếu Dã có thể nói là vận động viên phạm lỗi ít nhất trong bộ môn bóng rổ, gần như không thực hiện động tác nào vượt quá quy tắc của giải đấu. "Bớt nói đạo lý đi, tôi không nghe đâu." Hạ Kinh Thiền cũng không tức giận, chậm rãi nói như đang tán gẫu: "Vừa rồi thấy cậu chơi bóng, tôi đoán ít nhiều gì cậu cũng muốn thắng đúng không. Nhưng thế giới động vật không có quy tắc, cho dù thắng cũng có ý nghĩa gì." "Thôi, không nói đạo lý được lại giở trò khích tướng." "Tôi chỉ muốn cậu tham gia vào đội bóng." Hạ Kinh Thiền mỉm cười nói: "Bình thường tôi rất hiếm khi chủ động bắt chuyện với người lạ nhưng tôi đã nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi giao tiếp xã hội, cậu đừng làm tôi khó xử, được không?" "Đã nhìn ra, cậu rất hướng nội." Lâm Chiếu Dã đan hai tay đặt sau đầu: "Cậu thích câu lạc bộ bóng rổ của các cậu đến vậy sao?" Hạ Kinh Thiền sửng sốt. Cô có thích không? Vì có ba ở đây nên tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ nhưng khoảng thời gian này ở cạnh mọi người, mọi người trong đội bóng đều rất săn sóc cô. Cho dù là Tiểu Ngật từng có mâu thuẫn, cô cũng không ghét nổi. "Bóng rổ có một loại ma lực." Hạ Kinh Thiền cười nói: "Ngay cả người cô đơn nhất cũng có thể kết bạn trên sân bóng rổ." Lâm Chiếu Dã ngẩn ra, nhìn ánh mắt thẳng thắn lại nghiêm túc của cô gái, hơi lúng túng quay mặt đi: "Tôi sẽ cân nhắc xem sao."... Hạ Trầm Quang tìm Hạ Kinh Thiền hai mươi phút, cuối cùng tìm thấy cô ở lối vào. Cô lại chạy đi đặt cược thắng được tiền, còn là Lâm Chiêu Dã dẫn cô theo. "A, tôi thắng rồi! Có tiền cơm ngày mai rồi!" Lâm Chiếu Dã: "Được nhiều thì chia tôi một nửa đi!" Hạ Trầm Quang túm cô gái nhỏ trở về, có hơi tức giận: "Ở nơi như thế này mà cậu cũng dám chạy lung tung, không sợ bị người ta bắt nạt? Còn chạy đi cá cược nữa chứ!" Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba, Hạ Kinh Thiền lè lưỡi áy náy: "Thắng tiền chỉ là tiện thể thôi, chủ yếu là con đi giúp ba tìm thành viên đội bóng rổ mà." "Thắng được bao nhiêu?" "50 tệ." "Theo điều 250 của nội quy của đội bóng." Hạ Trầm Quang đưa tay cướp cặp sách của cô: "Bất kỳ khoản thu nhập ngoài luồng nào của các thành viên trong đội kiếm được trong thời gian hoạt động câu lạc bộ đều sẽ bị tịch thu." Hạ Kinh Thiền: ??? Cô dùng hết sức đẩy tay anh ấy ra: "Hạ Trầm Quang, con thấy ba giống như tên ngốc ấy!" "Xấu xa!" Hạ Trầm Quang kéo Hạ Kinh Thiền và bước ra khỏi sân bóng ngầm, cả hai vừa đi vừa đánh nhau. Lâm Chiếu Dã đuổi theo, gọi bọn họ lại: "Khi nào đội bóng phỏng vấn tuyển người mới?" Hạ Trầm Quang quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Chiều mai ở sân bóng rổ có trận đấu, sao, cậu muốn tới à?" Lâm Chiếu Dã đút một tay vào túi: "Tôi vừa thua cược cô ấy, chỉ có thể tới xem thử nhưng chưa chắc đã tham gia, còn phải xem tâm trạng của tôi." Nói xong, anh ấy lúng túng xoay người biến mất trong đám đông. Hạ Trầm Quang, Tiền Đường Khương và Từ Văn Dương đồng thời nhìn về phía Hạ Kinh Thiền. "Sự chân thành là đòn tất sát." Hạ Kinh Thiền mỉm cười.