Chương 15

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Xuân Phong Lựu Hỏa 01-11-2024 12:58:41

Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong sân bóng rổ đều bị ông Vương ở phòng quản lý thể thao đuổi ra sân bóng rổ ngoài trời. "Lúc nãy vừa xảy ra động đất, sân bóng rổ vẫn chưa được sửa chữa đâu, các cậu không muốn sống nữa đúng không!" Ông Vương vô cùng tức giận, cuộn giấy báo lại rồi chỉ vào họ, gõ đầu từng người một: "Lỡ xảy ra sự cố gì thì nhà trường biết giải thích với ba mẹ các cậu thế nào đây hả? Đứa nào đứa nấy y chang nhau, bớt chơi bóng lại một phút thì mất miếng thịt hay gì?" Bọn con trai cao lều nghều bị ông cụ mắng mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, ủ rũ đi tới sân bóng rổ ngoài trời. "Hạ Hạ ơi, đẩy xe bóng rổ qua đây nào." "À, được." "Bóng đâu hết rồi? Tiểu Hạ, qua đây chuyền bóng coi nào." "Tới đây!" "Khung bóng này hơi lệch, nhờ bạn Hạ báo lại cho bên hậu cần đến đây sửa lại nhé." "Ok ok, tôi nhớ rồi." "Không được nhớ, cậu mau đi đi." "Tôi đi ngay đây!" Tiền Đường Khương ngồi dưới bóng cây lau mồ hôi, nheo mắt nhìn Hạ Kinh Thiền đi đi về về thật bận rộn như con quay dưới cái nắng chói chang. Hai chân cô chưa có phút giây nào dừng lại, cứ như đi bằng Phong Hỏa Luân vậy. Anh ấy kìm lòng không đặng mà trầm trồ, đúng là không sai khi tuyển cô bé này mà. Ban đầu bọn con trai không dám sai một cô gái xinh đẹp thế này làm việc. Nhưng khi thấy Hạ Kinh Thiền không hề mắc bệnh ngôi sao, gọi cô làm gì thì cô cũng làm nấy, dần dà họ cũng không còn khách sáo nữa mà hoàn toàn xem cô là người nhà. Tuy nhiên, có người không thích điều đó. Lúc các thành viên trong đội thúc giục cô chuyền bóng, Hứa Thanh Không đi đến bên cạnh xe bóng rổ rồi ném từng quả bóng một sang. Tỷ lệ trúng mục tiêu của anh cao một cách kỳ lạ, có quả đập vào tay thành viên, có quả thì đập luôn vào mặt làm các anh chàng trong đội đau đến mức hét ầm cả lên. "Hứa Thanh Không, cậu làm cái trò gì vậy hả!" "Lại nổi khùng gì đấy!" Hứa Thanh Không: "Các cậu không có tay hay gì?" Thấy anh cảm thấy bất bình cho Hạ Kinh Thiền, mọi người đều cằn nhằn: "Trời đất, công việc của hậu cần là thế rồi chứ có phải bọn tôi cố tình sai vặt cô ấy đâu. Vốn dĩ chúng ta đã thiếu hậu cần rồi mà." "Đi hỏi đội trưởng các cậu xem tiền lương của hậu cần là bao nhiêu?" Thế là bọn con trai không thốt được câu nào, không hẹn mà cùng đi tới xe bóng rổ để lấy bóng, không cạnh khóe với tên này nữa. Ai cũng biết anh nóng tính, trêu vào là biến thành tổ kiến lửa ngay. Hạ Kinh Thiền đi qua, níu vạt áo thể thao đã ướt đẫm mồ hôi của Hứa Thanh Không: "Dù gì tôi cũng gia nhập đội bóng rổ rồi mà, xem như tập thể dục cũng được." Hứa Thanh Không rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt cô: "Không phải cậu muốn kèm 1:1 tôi à?" "Thì đúng." Anh chỉ vào gốc cây long não ở phía đối diện: "Tới đó đi." Hạ Kinh Thiền ngoan ngoãn tới đó, tưởng Hứa Thanh Không muốn chuyền bóng cho mình nên thủ sẵn tay để nhận bóng, ai ngờ lại nghe Hứa Thanh Không nói: "Ngồi xuống." Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Hứa Thanh Không dùng nửa sân để dẫn bóng, ném bóng vào rổ, sau đó quay đầu nói với cô: "Xem tôi tập bóng nhé, nếu phát hiện được gì thì nói với tôi." Không ngờ kèm 1:1 cho anh lại nhàn hạ như vậy, Hạ Kinh Thiền vội vàng gật đầu, tập trung nhìn anh chơi bóng. Hứa Thanh Không đang mặc bộ đồ bóng rổ màu trắng, nước da anh trắng hơn những người con trai xung quanh những vài tông, ngay cả con gái cũng phải hâm mộ khi nhìn thấy nó. Anh đang đeo trên trán chiếc băng đô màu đen được Hạ Kinh Thiền tặng, mái tóc ngắn đen tuyền đã dính thành từng chùm vì mồ hôi, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, rít lại trước trán thành từng cụm, chỉ mới lắc một cái thôi đã vẩy nước. Động tác cầm bóng của anh vô cùng chắc. Khi ném bóng vào rổ, thân hình Hứa Thanh Không mở biên độ thật lớn, như thể một gốc cây bạch dương cứng cáp và mạnh mẽ. Mọi khi anh thường tỏ ra lạnh lùng, hờ hững nên có thể người khác nhìn vào sẽ khó lòng nhận ra. Nhưng khi đổ mồ hôi như tắm và tràn trề sức sống như lúc này, ở anh lại tỏa ra hormone nam tính đặc trưng ở tuổi thanh niên. Hứa Thanh Không chống cằm, ngắm nhìn anh chơi bóng rổ một cách chăm chú. Cô thích xem Hứa Thanh Không chơi bóng. Dù là kiếp trước hay lúc này đi nữa, cô luôn luôn cảm nhận được sức mạnh cũng như sự phấn khởi từ anh. Thấy Hạ Kinh Thiền ngồi dưới bóng mát nghỉ ngơi, Tiền Đường Khương còn định gọi cô qua để sai đi chạy vặt. Song, anh ấy mới vừa thốt tên "Tiểu Hạ" thì đã im thin thít vì ánh nhìn đầy hăm dọa của Hứa Thanh Không. Tiền Đường Khương chỉ đành vừa chửi rủa vừa tự chạy đi nhặt bóng. Mẹ nó, ban đầu cứ tưởng thuê được một cô gái dễ tính thì sẽ san sẻ bớt công việc của mình nữa chứ. Không ngờ hóa ra là "mua một tặng một", cô dẫn theo cả một thằng con trai tính tình xấu như quỷ đến đây. Rồi sau này anh ấy biết bóc lột sức lao động thế nào đây?... Buổi tối hôm ấy, hầu hết các thành viên trong đội đều trở về, ai làm việc nấy. Người nào chơi game thì chơi game, học thì học, ngay cả Hứa Thanh Không cũng về phòng máy để làm việc. Chỉ có Hạ Trầm Quang là vẫn còn ở lại sân bóng. Anh ấy đứng dưới ánh đèn sáng rực, luyện tập ném bóng vào rổ hết lần này đến lần khác. Một mình anh ấy chiếm cả một nửa sân bóng. "Còn ở đây à?" Quả bóng rơi xuống đất, Hạ Trầm Quang ngoái đầu lại, liếc mắt nhìn Hạ Kinh Thiền - người đang ngồi tựa vào trụ bóng rổ. Cô nhún vai: "Con ở với ba chứ." "Ở với tôi làm gì." "Trước đây, mỗi khi con làm việc xong, tan ca đều phải đến quán phụ ba cả." Hạ Kinh Thiền nói như thể đương nhiên: "Quen rồi ạ." Khóe miệng Hạ Trầm Quang co rúm: "Cậu có bị điên không?" "Ba tin hay không thì tùy." "Tôi nghe Hứa Thanh Không gọi cậu là Tiểu Cửu à?" "Vâng, tên cúng cơm của con là Tiểu Cửu." "Hai người thân nhau phết nhỉ?" Hạ Trầm Quang nói với vẻ ghen tuông: "Hai người đang hẹn hò hay sao?" "Không phải đâu ạ. Hứa Thanh Không là đại thần, con phải tốn nhiều công sức lắm mới kéo cậu ấy về đội của ba đó." Hạ Trầm Quang đứng từ xa ném ba điểm, lạnh lùng xùy một tiếng đầy chế nhạo: "Cảm ơn cậu vì đã kéo một người phiền ơi là phiền về đội tôi, còn phải phụng dưỡng như Bồ Tát, sợ nói sai câu nào thôi là thằng khỉ này sẽ nổi điên lên, không phân biệt được đâu là địch, đâu là đồng đội, tiêu diệt hết cả đội bóng rổ chúng ta." "Làm gì đến nỗi đó, sau này ba sẽ cảm ơn con thôi." Ngồi lâu quá nên tê chân, cô đứng lên chơi bóng rổ với Hạ Trầm Quang. Anh ấy cũng không nhường cô, cố tình tung vài chiêu màu mè với cô, sau đó lướt qua cô một cách khiêu khích. Hạ Kinh Thiền đuổi theo, đánh bại ba của thời trẻ bằng những kỹ thuật đã được ba dạy lúc trước. Cô cướp bóng từ tay Hạ Trầm Quang rồi xoay người nhảy lên ném bóng, quả bóng ung dung rơi vào rổ. "Giỏi đấy bé!" "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông đấy ạ." Hạ Kinh Thiền chuyền bóng rổ cho anh ấy: "Đúng rồi, ba học ngành gì?" "Tiếng Anh." "What? Ba học tiếng Anh ấy hả? Sao con không biết, trước đây con chưa nghe ba nhắc đến bao giờ!" "Thì vốn dĩ tôi có biết cậu đâu mà nói." "Sao ba lại học tiếng Anh?" Hạ Trầm Quang thực hiện kỹ thuật ba bước lên rổ, thờ ơ đáp: "Vì muốn sang Mỹ đánh giải NBA*." *NBA (National Basketball Association): Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ "..." Cừ thật! Dưới ánh đèn chói lọi, hai ba con họ đứng sóng vai nhau, dõi nhìn bảng bóng rổ ở đằng xa. Hạ Kinh Thiền vốn có chiều cao nổi trội, thế nhưng khi đứng cạnh Hạ Trầm Quang thì vẫn trông nhỏ con, mảnh dẻ. "Ba, ba đã từng thích ai chưa?" "Chưa." "Chưa một ai luôn hả?" Sau một hồi nghĩ ngợi, Hạ Trầm Quang ngập ngừng tiết lộ: "Thật ra là từng có một người, thời tôi học nhà trẻ. Đó là một cô bé cực kỳ đáng yêu. Cô bé ấy rất kiệm lời, da trắng nõn, biết gấp bướm thủ công." "Sau đó thì sao ạ?" "Sau đó tôi mới biết." Hạ Trầm Quang ném bóng, rầu rĩ bảo: "Đó là một thằng nhóc xinh xắn, hiền hòa chứ nào phải cô bé gì đâu. Có hôm nọ thấy cậu ta trong nhà vệ sinh nam, tam quan của ông đây vỡ hết." "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Hạ Kinh Thiền cười lăn cười bò vì "mối tình đầu" đi vào ngõ cụt của ba mình. "Đúng rồi." Hạ Trầm Quang chợt nhớ ra một chuyện, nhìn cô: "Cậu nói cậu là con gái tôi, đến từ tương lai, vậy mẹ cậu là ai? Có đẹp không?" "Con không có mẹ." Hạ Kinh Thiền thản nhiên đáp: "Con là trẻ mồ côi, vừa ra đời đã bị vứt tại cống ngầm của hệ thống thoát nước, ba nghe thấy tiếng khóc nên nhặt con về. Sau này do ba không đủ điều kiện nhận nuôi nên con lại bị trả về viện mồ côi, không lâu sau thì có một gia đình khác nhận nuôi con." Đây là những chuyện mà Hạ Kinh Thiền được cho biết khi đã lớn. Lúc đến viện mồ côi thăm những đứa bé ở đó, cô đã được bà lão sống tại đây kể lại: "Con ở nhà họ ba năm thì họ có con, thế là trả con về. Lúc năm tuổi, con được đón về một gia đình khác. Cặp vợ chồng nọ... vô cùng xấu xa, suốt ngày cứ ngược đãi con." Cổ họng cô bỗng dưng nghẹn lại như bị ai bóp nghẹt, lặng thinh một hồi mới nói tiếp: "Năm bảy tuổi, cảnh sát đưa con về viện mồ côi lại. Khi đó con mắc bệnh tự kỷ rất nặng, không nói chuyện với bất cứ ai, không tiếp xúc với bên ngoài..." Hạ Trầm Quang từ từ dừng chơi bóng, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe, thật thà như cún: "Rồi sao nữa? Kể tiếp đi." "Ba nghe nói con lại bị trả về thì đến viện mồ côi thăm con. Dì ở viện mồ côi bảo không ai chịu nhận nuôi con cả, những cặp ba mẹ đó đều muốn có một đứa con bình thường, không muốn kiểu như con. Sau đó, ba nhận nuôi con. Đáng lẽ ra ba không đủ điều kiện nhận nuôi, nhưng do con là trường hợp đặc biệt nên cục cảnh sát phá lệ, thế là ba trở thành ba của con. Không lâu sau khi về nhà cùng ba, con đổ bệnh, bị thủy đậu, sốt cao, ba thức trắng để chăm sóc con suốt mấy đêm liền." Hạ Kinh Thiền đi qua, ôm lấy vòng eo săn chắc và thon gầy của Hạ Trầm Quang một cách dựa dẫm: "Ba là người đối xử với con tốt nhất. Con sẽ không bao giờ rời xa ba." Nghe cô kể về tuổi thơ của mình, cổ họng Hạ Trầm Quang nghẹn lại như mặc quả trám, khó lòng nuốt xuống được. Anh ấy đưa cô về ký túc xá, đưa hết tất cả số tiền mặt mà mình đem theo cho cô. Tối hôm đó, Tiêu Ngật và Tiền Đường Khương rủ Hạ Trầm Quang đi nhậu nhẹt, ăn khuya. Lúc tính tiền, Hạ Trầm Quang giả vờ không tìm thấy ví tiền. Tiêu Ngật nhìn là biết tên dở hơi này đang nói dối: "Không có tiền thì nói đại đi!" "Cho con gái tôi hết rồi." "Con gái nào cơ? Con gái đâu ra? Tôi nói cậu nghe, con nhỏ đó lừa cậu đấy!" Tiêu Ngật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bình thường cậu thông minh lắm mà, sao với cậu ta thì chỉ số IQ của cậu tuột dốc không phanh thế kia? Cậu tự tính đi, xem từ đó tới giờ cậu đã bị cậu ta lừa bao nhiêu tiền rồi!" "Cậu đừng nói khó nghe thế. Gì mà lừa chứ? Cô ấy không lừa tôi đâu." "Hừ, coi cậu tự nguyện chưa kìa." Hạ Trầm Quang nốc cạn ly bia đang cầm, thở dài: "Cô ấy là trẻ mồ côi, tuổi thơ bất hạnh lắm, có lẽ tinh thần cũng bất ổn nên mới xem tôi là ba của cô ấy, tôi cũng không thể nhận vơ thế được. Cô ấy không có tiền thì tôi mời cô ấy ăn cơm thôi, chẳng có gì ghê gớm cả. Vả lại cô ấy cũng có lười biếng khi làm hậu cần đâu." "Tôi có thể làm chứng!" Lão Tiền hớt hải giơ tay lên: "Cô bé đó thật thà lắm!" Khóe môi Tiêu Ngật co rúm: "Hạ Trầm Quang ơi là Hạ Trầm Quang! Chẳng biết nên nói cậu tốt bụng hay khờ nữa! Rõ ràng cô gái đó mắt đi mày lại với Hứa Thanh Không kia kìa, cậu không nhắm vào sắc đẹp của người ta thì thôi, đằng này lại muốn làm ba người ta, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy hả?" Hạ Trầm Quang bật cười: "Cậu đừng nói nữa, nếu có một cô con gái như vậy thật thì tôi vui lắm."... Hai ngày nay, tòa nhà dạy học được tu sửa nên hầu hết các sinh viên đều không phải đi học. Có điều chẳng mấy chốc tòa nhà đã được sửa xong, cuộc sống của học tập của sinh viên cũng dần có nề nếp. Ban đêm, các sinh viên lần lượt trở về ký túc xá. Mặc dù vẫn còn dư chấn sau cơn động đất nhưng có lẽ không có vấn đề gì lớn, mọi người thấy vẫn nên quay về ký túc xá ở cho thoải mái, dù sao cũng không thể nào cứ ngủ ở sân thể dục mãi được. Hạ Kinh Thiền trở về ký túc xá, cô vừa tắm xong thì một cô gái cuống cuồng chạy tới, đứng cạnh cửa và thét lên: "Hạ Hạ! Hứa Thanh Không bảo cậu ấy ở dưới lầu chờ cậu kìa!" Tiếng thét của cô ấy to đến nỗi cả tòa nhà ký túc xá đều nghe thấy. Các cô gái đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng thò đầu ra khỏi phòng ngủ của mình và bàn tán xôn xao. "Hứa Thanh Không!" "Vãi nồi! Thánh học kìa!" "Hạ Hạ là bạn của cậu ấy hả?" "Cậu ấy đẹp trai quá hu hu, tớ muốn theo đuổi cậu ấy lắm nhưng lại không dám." Hạ Kinh Thiền đã trở thành thợ trang điểm cho các nữ sinh ở mười hai tòa nhà*, bọn con gái hầu như ai cũng biết mặt cô, biết cô có tài trang điểm rất đẹp nên đều nhờ cô cả. Thế là từ một người hướng nội, cô nàng này đã biến thành người năng nổ bất đắc dĩ. "Cậu ấy tìm tớ làm gì?" "Cậu đi là biết thôi!" Hạ Kinh Thiền mau chóng lên giường, kéo rèm lại, mặc áo ngực vào đàng hoàng, xỏ đôi dép rồi vội vàng chạy xuống dưới. Hứa Thanh Không đang đứng ngoài cửa sắt tầng một. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp, đường nét gương mặt anh nom càng sắc bén hơn nữa. Làn da trắng nõn, tóc mái rủ xuống trước mắt. Tất cả đã tạo cho anh một sự đẹp đẽ, mông lung như được đắp bộ lọc với màu phim cổ điển. Anh đang xách túi đeo vai màu đen của mình trên bờ vai rộng bên trái. Mỗi khi có con gái đi ngang qua, họ luôn kìm lòng không đặng ngắm nghía anh, tụm năm tụm bảy mà bàn tán. Không ai có thể phủ nhận sự tuấn tú của Hứa Thanh Không, ngũ quan của anh khi kết hợp lại với nhau như trở thành kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa. Khổ nỗi ở anh thường toát lên khí chất lạnh lùng, xa vời không thể nào với tới được, khiến người khác cảm thấy khó gần. Hạ Kinh Thiền xuống cầu thang, đi tới trước mặt anh: "Hứa Thanh Không, cậu tìm tôi à?" Hứa Thanh Không ngẩng đầu, thấy cô mặc đồ ngủ bằng vải cotton màu trắng, có hình con thỏ hồng đáng yêu trước ngực, mái tóc đen nhánh và dày buông xõa tự nhiên trên vai. Không hiểu sao khi thấy cô, trái tim Hứa Thanh Không lại trở nên mềm mại một cách lạ lùng. Anh lấy một chiếc túi màu xanh lá ra khỏi cặp, đưa cho Hạ Kinh Thiền: "Tôi mua đại thôi." Hạ Kinh Thiền nhận lấy chiếc túi, chưa kịp hỏi gì thì Hứa Thanh Không đã cất bước, thoăn thoắt rời khỏi hành lang. Bóng lưng anh nhìn cứ như chạy trối chết vậy. Hạ Kinh Thiền tò mò mở túi ra, thấy trong đây có một lọ kem chống nắng và bốn, năm hộp mặt nạ dưỡng ẩm để phục hồi da sau khi phơi nắng. Cô sững sờ vài giây mới sực nhận ra, Hứa Thanh Không tặng quà cho cô kìa! Hạ Kinh Thiền vô cùng cảm động, cũng có một chút rung động thoáng qua. Thật ra cô đã dốc hết can đảm để kể về thân thế của mình cho Hạ Trầm Quang nghe. Kiếp trước, từ đầu đến cuối, cô không dám tiết lộ một chữ nào về quá khứ được nhận nuôi của mình cho bố biết. Bởi trong cô luôn có một mối lo ngại rằng, đã không phải ruột thịt thì giữa hai ba con vẫn có khoảng cách thôi. Cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn. Đó cũng là lý do tại sao cô luôn cố gắng giành sự quý mến từ người khác. Dù là tình thân hay tình bạn thì đó đều là khát khao cháy bỏng, không bao giờ hết, như thế trẻ con thèm ăn kẹo vậy. Kiếp trước cô chỉ có ba, nhưng tại thế giới này, ngày càng nhiều người quan tâm cô hơn. ... Sau khi rời đi, Hứa Thanh Không tâm cơ đã rón rén quay về, nấp vào ngã rẽ ở cầu thang để lén lút nhìn cô. Anh thấy cô cúi đầu, ôm chặt chiếc túi trong lòng.