Câu nói này đã khiến Lưu Tư Thao, Trưởng ban Đoàn Thanh niên tức giận.
Khi xử lý hồ sơ, anh ta đã tiếp xúc với Hạ Trầm Quang qua mấy lần, chính anh ta là người đã phê duyệt đơn xét duyệt đội trưởng của Hạ Trầm Quang nhưng không ngờ tên này lại vô ơn như vậy.
"Hạ Trầm Quang, cái thằng nhóc này, đừng kiêu ngạo quá nha, hồ sơ xét duyệt đội trưởng của cậu là tôi duyệt cho đó, bây giờ qua cầu rút ván, không nhớ tới ơn nghĩa của tôi nữa chứ gì?"
"Chuyện nào ra chuyện đó." Hạ Trầm Quang nghiêm túc nói: "Việc anh đóng dấu phê duyệt cho tôi là trách nhiệm mà một cán sự ủy viên của Đoàn Thanh niên như anh phải làm, anh đừng nói như kiểu tôi nợ anh ân tình gì lớn lắm vậy."
Anh ấy nhìn lướt qua Từ Văn Dương đang đứng sau lưng Lưu Tư Thao: "Cậu ta không những không đủ năng lực để tham gia vào đội bóng rổ mà lại còn thích dùng ly của đồng đội để uống nước, ai mà chấp nhận được cậu ta chứ."
Lưu Tư Thao quay đầu lại hỏi Từ Văn Dương: "Cậu biến thái như vậy à?"
Từ Văn Dương mếu lên như sắp khóc: "Bọn họ vu khống tôi đó."
Lưu Tư Thao lạnh lùng nói với Hạ Trầm Quang: "Nếu cậu cứ nhất quyết nói như vậy thì giấy bổ nhiệm đội trưởng mà tôi đã ký duyệt có thể xem như vô hiệu. Nếu tôi đã có thể ký duyệt cho cậu thì đương nhiên tôi cũng có thể ký duyệt cho người khác."
Vừa nói anh ta vừa nhìn về phía Hứa Thanh Không, người đang đẩy chiếc xe đẩy chứa đầy những quả bóng rổ vào sân bóng: "Cậu có muốn làm đội trưởng không?"
Hứa Thanh Không dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
Hạ Trầm Quang mỉm cười đầy tự tin: "Đồng đội của tôi rất trung thành. Anh muốn chia rẽ nội bộ của các thành viên trong đội tôi thì tôi khuyên anh nên từ bỏ điều này càng sớm càng tốt đi. Họ sẽ không bao giờ..."
Câu nói của anh ấy còn chưa nói hết thì Hứa Thanh Không đã lên tiếng: "Được."
Hạ Trầm Quang: ...
"Cậu được cái con khỉ ấy được!" Hạ Trầm Quang tức giận hét lên: "Cậu có tinh thần đồng đội không vậy? Cậu có biết cách động viên các thành viên trong đội không? Cái thể loại ù lì bị gậy đánh cũng không phát ra tiếng nào như cậu thì có điểm gì xứng đáng để làm đội trưởng chứ?"
Hứa Thanh Không: "Cậu nói thêm một câu nữa đi, tôi sẽ đồng ý ngay đấy."
Mặc dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh nhưng lại đầy sự uy hiếp, nghe vậy Hạ Trầm Quang cũng không dám chọc vào anh nữa: "Đi, đi, đi, đi tập luyện đi, cậu ở đây làm gì cơ chứ?"
Lúc này, trưởng ban đội hậu cần Tiền Đường Khương đi tới khuyên nhủ họ: "Chúng ta đều là bạn học với nhau cả, không cần thiết phải làm căng đến mức này. Như vậy đi, Từ Văn Dương có thể gia nhập vào câu lạc bộ của chúng tôi, không thành vấn đề gì. Đội trưởng Hạ của chúng tôi cũng tốt lắm, cả đội bóng đều rất tôn trọng cậu ấy. Nếu cậu ấy không làm đội trưởng nữa thì các thành viên trong đội cũng không đồng ý đâu, cho nên mỗi người chịu nhường nhau một bước đi, được không?".
Lưu Tư Thao nói với giọng dịu bớt: "Từ đầu như vậy thì đã có chuyện gì đâu."
Hạ Trầm Quang lại là một người cứng đầu, không chịu thua, anh ấy trầm giọng nói: "Hôm nay tôi nói thẳng trước mặt mọi người, chỉ cần đội bóng rổ của trường một ngày còn có tôi Hạ Trầm Quang ở đây thì cậu ta Từ Văn Dương đừng hòng có thể gia nhập vào đội bóng rổ của trường bằng cách dựa vào mối quan hệ như vậy!"
Lưu Tư Thao tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.
Vị đội trưởng không biết linh hoạt xử lý tình huống này đã hoàn toàn đắc tội với anh ta rồi.
"Hạ Trầm Quang, cậu quên mất rằng câu lạc bộ của mình vẫn còn thuộc phạm vi quản lý của Ủy ban Đoàn Thanh niên sao? Cậu muốn sau này bất kỳ hoạt động thi đấu nào của đội, Ủy ban Đoàn Thanh niên cũng không chấp thuận hay sao?"
"Cho dù hôm nay câu lạc bộ có tan rã đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ khuất phục trước kiểu làm việc như bộ máy quan liêu của các anh đâu!"
Ngọn lửa tức giận dâng trào trong mắt Hạ Trầm Quang, giọng điệu của anh ấy đầy mạnh mẽ dứt khoát và vang dội.
Hạ Kinh Thiền nhìn vào phiên bản trẻ tuổi của ba mình và nghĩ thầm, sống cùng dưới một mái nhà thì làm sao có thể không cúi đầu được chứ.
Nhưng ba cô lại là một người rất cứng đầu.
Về sau, bởi vì phải bươn trải với cuộc sống mà ba cô đành phải gạt bỏ đi tính cố chấp của mình khiến cô cảm thấy thật đau xót.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải bảo vệ ông ấy thật tốt.
Cho dù Hạ Trầm Quang có từ chối thế nào đi chăng nữa thì Tiền Đường Khương cũng xem như đã chấp nhận sự gia nhập của Từ Văn Dương, anh ấy dắt anh ta đi giới thiệu với mọi người: "Nào, nào, nào, mọi người hãy cùng làm quen với thành viên mới của đội chúng ta, Từ Văn Dương. Từ nay trở đi, mọi người đều là đồng đội với nhau cả rồi, hãy chiếu cố cho nhau nhé."
Hạ Trầm Quang không ngờ Tiền Đường Khương lại "phản bội" mình, anh ấy hét to lên: "Anh đang làm gì vậy? Tôi còn chưa đồng ý đó!"
"Cái này không theo ý cậu được nữa rồi." Tiền Đường Khương cười khúc khích nói: "Vận mệnh của câu lạc bộ quan trọng hay là thể diện của cậu Hạ Trầm Quang quan trọng hơn?"
Tiêu Ngật đi tới, vỗ vào vai Hạ Trầm Quang rồi nói với Lưu Tư Thao: "Đàn anh à, bớt giận nhé, lần sau tôi sẽ đãi anh một bữa. Anh đừng chấp nhặt gì với đội trưởng của tụi tôi. Cậu ấy chính là loại người như vậy đấy, cứng đầu lắm, anh đừng tức giận nữa nhé."
Câu nói quá hay và khiêm tốn, anh ấy đã cho Lưu Tư Thao một con đường lui hoàn hảo.
Dù sao thì Lưu Tư Thao cũng đã làm việc trong Ủy ban Đoàn Thanh niên hơn hai năm rồi, anh ta biết rõ nếu cứ tiếp tục làm căng tới cùng thì không bên nào có lợi cả, thế nên anh ta đành xuôi theo câu nói của Tiêu Ngật rồi nói: "Được, nể mặt Tiêu Ngật, chuyện này cứ chốt như vậy đi."
Sau khi nói xong, anh ta tỏ vẻ khinh thường nhìn liếc qua Hạ Trầm Quang, hừ một tiếng rồi bỏ đi. ...
Lưu Tư Thao vừa rời khỏi, Tiền Đường Khương vốn đang mỉm cười hoan nghênh Từ Văn Dương thì ngay lập tức quay ngoắt đi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hẳn, anh ấy nắm lấy chiếc xe đẩy, không thèm đếm xỉa anh ta nữa.
Từ Văn Dương ôm lấy một quả bóng rồi đi đến bên dưới chiếc rổ, thảy vào: "Cho các cậu xem kỹ năng của anh đây."
Không ai thèm nhặt quả bóng của anh ta cả, người nào người nấy cũng tự chơi một mình, không ai thèm chơi với anh ta.
Rõ ràng các thành viên trong đội bóng rổ ai nấy cũng đều coi thường cái người dựa vào mối quan hệ với Ủy ban Đoàn Thanh niên để gia nhập vào đội bóng rổ này.
Hạ Trầm Quang càng không ưa anh ta, thậm chí khi anh ấy bảo các thành viên tập khởi động cũng không bảo anh ta tập cùng.
Từ Văn Dương cau mày lại, than vãn: "Làm gì vậy? Tập thể muốn cô lập tôi đúng không? Coi chừng tôi tố cáo mấy người chơi chia bè chia phái đó."
Hạ Trầm Quang bực bội ném quả bóng trong tay xuống đất, định đi tới tính sổ với anh ta.
Tiền Đường Khương sợ cái tên này ra tay không kiềm chế được thì sẽ xảy ra chuyện thật nên ngay lập tức bước tới đẩy Từ Văn Dương: "Làm gì có chia bè phái gì? Đội bóng rổ của chúng ta là câu lạc bộ trong sáng nhất trường đấy, thương yêu đùm bọc lẫn nhau như một gia đình vậy đó, lại đây, lại đây, vị trí của cậu ở đây nè."
Sau đó, anh ấy kéo Từ Văn Dương ra khu vực hậu cần ở rìa sân bóng rổ.
"Ý anh là gì vậy?"
"Thì làm hậu cần đó."
"Ai nói tôi muốn gia nhập vào đội hậu cần rác rưởi của các anh hả?" Từ Văn Dương hất tay anh ấy ra: "Tôi muốn gia nhập vào đội chủ lực!"
"Đội hậu cần cũng là đội chủ lực mà." Tiền Đường Khương cười lên nói: "Hơn nữa, vào đội hậu cần cậu cũng không có thiệt thòi gì, cậu còn không thắng nổi cô gái trong đội hậu cần của tụi tôi nữa."
Anh ấy vừa nói xong thì Hạ Kinh Thiền nhìn về phía Từ Văn Dương mỉm cười, khiến anh ta tức điên người: "Ai nói tôi không thắng nổi? Đó chỉ là một tai nạn."
"Là tai nạn sao? Vậy đổi người khác đi." Tiền Đường Khương nhìn lướt qua Hứa Thanh Không: "Cậu ấy hiện tại cũng đang làm hậu cần bán thời gian đó, cậu có thể thắng cậu ấy không?"
Trong lúc anh ấy đang nói thì Hứa Thanh Không đang đứng cách xa đó hơn một nửa cái sân, anh ném quả bóng rổ trong tay vào túi lưới của chiếc xe đẩy ở bên ngoài sân một cách vững vàng.
Một tay một quả bóng, một tay một quả bóng, cứ vậy mà thảy vào lưới liên tiếp bảy tám quả.
Từ Văn Dương: ...
Đây là thể loại quái vật gì vậy?
Anh ta nhìn xung quanh rồi chỉ vào Tô Mỹ Vân, người đang đến giúp Hạ Kinh Thiền: "Tôi có thể đánh bại cô ấy."
Tô Mỹ Vân đang ôm lấy quả bóng rổ, vẻ mặt trông rất ngoan ngoãn và kinh ngạc nhưng khi thốt ra câu nói thì quả nhiên lại trở thành cao thủ nói mỉa số một.
"Wow, cậu có thể thắng tôi luôn cơ à, cậu thật sự giỏi quá đi, có muốn tôi khen cậu không? Đồ ngốc?"
Từ Văn Dương mang một cục tức trong lòng lại không có chỗ để phát tiết nên đành ngồi một mình buồn chán ở mép sân bóng suốt cả buổi chiều.
Anh ta đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, tự nhiên lại muốn gia nhập vào đội bóng rổ để chịu đựng cục tức này.
Nhưng mà... Khi Từ Văn Dương nghĩ đến nhiệm vụ mà người đó đã giao cho mình, nếu như hoàn thành được thì cả đời này anh ta sẽ trở nên nổi tiếng khắp nơi.
Ánh mắt của Từ Văn Dương đầy lạnh lùng nhìn về phía Hạ Trầm Quang đang thảy bóng vào rổ ở trong sân, anh ta nghĩ...
Làm thế nào để diệt được Hạ Trầm Quang.
Nhưng anh ta lại không để ý rằng lúc này Hạ Kinh Thiền cũng đang nhìn anh ta từ xa, lông mày cô hơi nhíu lại. ...
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kinh Thiền và Tô Mỹ Vân đi đến phòng học.
Tô Mỹ Vân nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của cô gái trẻ bên cạnh, không nhịn được mà hỏi: "Tối qua cậu không ngủ được à?"
"Ừ, tớ mất ngủ."
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
Hạ Kinh Thiền nói với Tô Mỹ Vân những nghi ngờ của mình, cô cảm thấy Từ Văn Dương chắc chắn sẽ kiếm chuyện với Hạ Trầm Quang, cô nhất định phải đề phòng.
Ngược lại, Tô Mỹ Vân lại không để tâm lắm, cô ấy cảm thấy cô suy nghĩ nhiều quá rồi: "Họ đều là sinh viên cả thì có thể làm ra chuyện gì nghiêm trọng được chứ, yên tâm đi."
"Làm ra được đó." Hạ Kinh Thiền không biết phải nói như thế nào với cô ấy, không lâu nữa sẽ xảy ra một vụ hãm hại đầy kinh khủng, Hạ Trầm Quang sẽ bị coi là "nghi phạm".
Anh ấy sẽ phải bỏ học, cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình rồi phải trả cái giá đắt cho đến hết cuộc đời.
Hạ Kinh Thiền không biết cô gái bị hại đó có phải là Tô Mỹ Vân hay không.
"Mỹ Vân à, trong khoảng thời gian này, cậu đừng đi đâu một mình. Sau khi trời tối thì đừng đi đến những nơi hẻo lánh ít người, có chuyện gì thì hãy mau chóng gọi cho tớ."
"Tại sao vậy?"
"Cậu chỉ cần tin lời tớ là được!"
"Ừm, được thôi." Tô Mỹ Vân nhún vai: "Từ giờ trở đi chúng ta sẽ hành động cùng nhau."
"Được."
Khi Hạ Kinh Thiền đi ngang qua rừng long não thì nhìn thấy Hứa Thanh Không đang đứng ở rìa sân bóng luyện tập cách thảy bóng vào rổ ở vị trí ba điểm...
Cô nghe cô gái đang chạy bộ buổi sáng đứng bên cạnh nói rằng anh đã đến đây từ lúc năm giờ sáng rồi.
Hạ Kinh Thiền dừng lại ở bên đường một lúc để xem anh thảy bóng.
Ánh nắng mặt trời mọc đầy ấm áp chiếu lên làn da trắng trẻo, lạnh lẽo của anh, quả bóng rổ được anh ném bay trên không trung, tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Cảnh anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ vốn đã được xem là một cảnh đẹp trong khuôn viên trường đại học rồi nhưng người đó lại còn là Hứa Thanh Không, là thiên tài của Học viện Công nghệ thông tin, người luôn xuất hiện trong các video quảng cáo tuyển sinh của trường nữa.
Khiến các cô gái đi ngang qua đều cảm thấy vô cùng thích thú rồi đứng tụ lại ngắm nghía, có người thì dùng điện thoại chụp lén, có người thì vừa chụp ảnh vừa gọi tên anh bảo anh quay đầu lại.
Hứa Thanh Không đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếng chuông vào học vang lên, những cô gái đứng xem ở đó cũng lần lượt giải tán, có một cô gái lấy chai nước ngọt đã chuẩn bị sẵn từ trước trong túi ra rồi đưa cho anh với khuôn mặt đỏ bừng.
Thế nhưng, Hứa Thanh Không lại đi ngang qua cô ấy như một người xa lạ rồi cứ thế mà đi thẳng đến chỗ Hạ Kinh Thiền.
Hạ Kinh Thiền nhiệt tình vẫy tay chào anh, khen anh rất đẹp trai và khen động tác thảy bóng vừa rồi của anh cũng rất chuẩn nhưng khi anh đưa tay ra, cô lại trở nên ngơ ngác.
"Cái gì?"
"Nước."
"Ưm..."
Dưới ánh mắt ghen tị của các cô gái, Hạ Kinh Thiền không ngừng lục lọi trong cặp sách của mình, cuối cùng cũng moi ra được một đồng xu một tệ đưa cho anh: "Cậu tự đi mua đi, cứ coi như là tôi cho cậu!"
Nói xong, cô lấy cặp sách che mặt lại rồi nhanh chóng kéo Tô Mỹ Vân rời đi.
Xấu hổ quá đi.
Tô Mỹ Vân cười lên sờ đầu cô: "Tớ vốn tưởng rằng tớ theo đuổi con trai đã rất qua loa rồi, không ngờ cậu còn loa qua hơn tớ nữa."
"Tớ không có theo đuổi!" Hạ Kinh Thiền nói nhỏ tiếng: "Tớ không có định theo đuổi cậu ấy..."
"Ừ ừ, nhìn tình trạng của hai người bây giờ thì không cần phải theo đuổi đâu."
"Không phải!" Hạ Kinh Thiền đỏ mặt lên, đưa tay ra bịt miệng Tô Mỹ Vân.
"Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa, cậu xấu hổ quá rồi đó."
Hứa Thanh Không xách túi lên rồi đi ra khỏi sân bóng, nhìn theo bóng lưng đang xa dần của cô gái đang vui đùa đó.
Chỉ bằng một cái búng tay, đồng xu bay lên lộn vòng dưới ánh nắng vàng óng rồi lại được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đón lấy làn gió mới, một ngày mới thật mới mẻ và tươi sáng.