Chương 25

Ma Ám

Thu Huyền Trần 09-08-2023 14:38:09

Ông ta gật đầu : - Ta cho nàng một ngày! Nếu như gạt ta thì sẽ biết hậu quả là thế nào rồi đó! Tôi nghiến răng : - Tôi nói được là làm được! Ông ta vỗ tay: - Khí chất ! Ta có lời khen cho nàng! - Giờ thì ông cút đi! Nghe tôi lớn tiếng ông ta bổ nhào lao tới bóp miệng tôi mà gầm lên : - Còn hỗn hào nữa đừng có trách ta! Thấy ta nhún nhường thì nên biết điều . ! Đúng 11h đêm mai ta đợi ở hồ Bàng. Tôi nghiêm giọng : - Được. Chắc chắn tôi sẽ rời khỏi cái xác này. ! Giờ thì mau đi đi. Ông ta cúi chỉnh lại bộ đồ của mình rồi biến mất ngay sau đó. Tôi thở hắt ra thành tiếng dụi dụi đôi mắt đang muốn díp chặt lại ! Không cưỡng nổi cơn buồn ngủ kéo đến , tôi nằm gục ngay trên giường. . Sáng sớm thức giấc ra khỏi phòng , ngoài lối đi ba má và thầy Toàn ngồi ngủ trên ghế. . Tôi thấy mình có lỗi nhiều lắm! Không có tôi ba má không sẽ không cực như vầy. Suy nghĩ đó đã thôi thúc tôi mau kết thúc cuộc sống này. ! Nhìn ba má mái tóc pha sương những nếp nhăn theo thời giam điểm trên khuôn mặt rám nắng đen sạm. . Tôi cay cay khoé mắt! Tôi quay đi lau nước mắt mà không hề biết ba đã đứng cạnh , đặt tay lên vai tôi ba nói rất khẽ : - Cún dậy rồi hả con? Đêm qua con ngủ có ngon không? Nghe ba hỏi tôi oà khóc : - Con ngủ ngon! Ba. . con xin lỗi. . - Cái con nhỏ này! Có gì mà xin lỗi chứ? Chỉ cần con mạnh khoẻ là ba má vui rồi! Tôi ôm chầm lấy ba : - Con con muốn về nhà mình liền bây giờ . Con không bị thần kinh gì đâu ba. - Rồi. Rồi! Trong sáng này mình sẽ bắt xe về. Cún của ba ngoan nào!... Sau khi soi não và làm các bước kiểm tra. Trên tay cầm kết quả, vị bác sĩ nói với ông bà Tám : - Tôi không phát hiện điều gì bất thường trong não và cũng không cần thiết phải ở lại điều trị. Anh chị về theo dõi cháu nếu có những biểu hiện tương tự như hồi tối thì hãy quay lại . Tôi có kê thuốc an thần phòng khi cần đến. Ba tôi nhìn tờ kết quả hỏi : - Nhưng còn những lần con nhà tôi đau đầu. . thì sao hả bác sĩ? Khuôn mặt vị bác sĩ có chút biến sắc : - À. . cái đó. . không đáng lo ngại! Tôi cũng kê thuốc và liều dùng. . Anh chị. . đừng lo! Giờ mọi người có thể về. . Tôi tôi cũng đã gọi xe đò giùm. . một giờ nữa họ tới rước ! Ông bà Tám ngạc nhiên trước lời nói của bác sĩ. . Họ quay nhìn nhau ánh mắt hiện lên nhiều câu hỏi. Sau giây lát im lặng ông Tám lên tiếng : - Cảm ơn bác sĩ! Như vậy tốt quá ! Cả đêm qua tôi lo lắng chẳng thể chợp mắt! Giờ ổn rồi. . chúng tôi xin phép ra chuẩn bị đồ. Sau khi ông bà Tám đóng cửa đi ra ngoài, còn lại một mình trong phòng vị bác sĩ thấm mồ hôi trên trán . Ông nghĩ lại giấc mơ đêm qua, một giấc mơ lặp đi lặp lại liên tục liên quan tới gia đình này. . Ngả người vào ghế vị bác sĩ nói thầm : " tôi đã làm đúng theo yêu cầu rồi đó " . ... Gói mấy bộ quần áo ướt tôi bỏ vào giỏ đồ, chợt nhớ tới viên ngọc màu xanh đêm qua để đây tôi lân lân tay tìm. . tìm mãi không thấy? Hay ông ta gạt tôi? Chợt có một hòn sỏi nhỏ rớt ra. . Chắc bữa qua lúc té vô sình lầy nó quấn vào đồ đây mà ! - Con tìm gì hả? Có muốn ra ngoài đi dạo với ông không? Tôi quay sang thầy Toàn : - Dạ. Con hổng có tìm gì đâu! Mình đi dạo xíu đi thầy, Con cũng muốn biết không khí ở thành phố có khác quê mình không? Tôi và thầy Toàn đi ra ngoài ngay sau đấy. Má ngó ngó rồi kéo tay ba vô góc phòng : - Ông có thấy điều gì bất thường không? Rõ là bác sĩ nói con mình bị tâm thần cần được chữa trị. . vậy mà sáng nay lại bảo không bị sao, rồi còn gọi giùm xe đò nưã. ! Ba cún chau mày : - Điều gì bất thường? Cái bà này , phải mừng vì con không bị bệnh chứ!. Còn gọi xe giùm cũng có gì lạ đâu. Thấy mình ở tỉnh nên họ giúp thôi mà !... Về tới nhà trời cũng về chiều. Ăn ổ bánh mỳ lúc trên xe rồi mà giờ bụng tôi đã thấy réo rồi . Tới đầu hẻm Thầy Toàn nói có việc nên không ở lại , ngẫm nghĩ gì đó thầy quay sang tôi : - Con về nghỉ cho lại sức. . tối ngày mai kêu ba chở sang ông nha! Tôi gật đầu : - Dạ. . mai con sang! Thầy Toàn đi khỏi , tôi vô nhà cùng ba má sực nhớ đến việc cần làm khuya nay " Mình chết bằng cách nào bây giờ?" dìm mình xuống nước ư? Không ! Tôi sợ nước lắm thì làm sao làm thế được. . Tôi nhớ có lần xem phim trên truyền hình người ta hay uống thuốc ngủ để tự vẫn. . Trông đầu tôi vụi lên ý nghĩ " Là thuốc ngủ " Vội chạy vô trong buồng tôi đóng cửa thật chặt. Nhấc lên con heo đất tiết kiệm con heo đất này tôi để dành nó tới tết mua đồ mới . Lắc Lắc lắc tôi gõ bể , xếp ngay ngắn những tờ tiền rồi tôi đẩy những mảnh vỡ vô tít trong gầm giường giấu . Ra ngoài lại tôi xuống bếp gọi má : - Con mượn xe đạp má xíu nghen! Má đang gầy bếp than đáp : - Nãy má tưởng con ngủ chứ! Lấy xe đi đâu vậy? - Con. . con sang nhỏ Yến hỏi bài. . Bữa nay . . không đến trường. . - Ừ qua đó lẹ rồi vể nghỉ ngơi nha! Mai má cũng nghỉ hàng. . đuối quá! Tôi lại gần bóp vai cho má một lát rồi lấy xe đạp đi. Tôi đi tới tiệm thuốc gần nhà, chị Giang bán thuốc này là bà còn của bác Hai cũng là chòm xóm cả. - Chị bán cho mấy lọ thuốc ngủ nha! Chị Giang tròn mắt : - Mua chi dữ vậy em? - Dạ. . Dạ. . em mua. . cho ba. . uống dần. Ba em nói ra chị mua mà. ! - Chú Tám uống hả? chị lại không có sẵn nhiều với chỉ bán theo liều lượng chứ uống hại lắm. . còn có một hộp ah! Nể chú Tám chị mới bán đấy, ! Chị Giang đưa cho tôi một hộp tôi cầm xoay xoay rồi quyết lấy. Nhưng một hộp này thì ít quá. . Đạp xe tới gần trường tôi học. . Có tiệm thuốc tây lớn, tiền tiết kiệm đó tôi mua thêm được 5 hộp nữa. Mua nhiều vậy mà anh đứng bán không hỏi gì cả." Chắc anh cũng đồng ý để tôi chết " ! Nghĩ thế tôi cười một mình! . Cởi áo khoác bên ngoài tôi gói đậy những hộp thuốc thật kín và trở về nhà , còn vài giờ đồng hồ nữa thôi. . tôi muốn ở bên ba má thêm một chút. .