Chương 20

Ma Ám

Thu Huyền Trần 09-08-2023 14:36:50

Tôi đứng chết lặng! Hại chết tôi không được sẽ để tôi sống cũng như không ư? Muốn vỡ tung suy nghĩ tôi muốn biết điều ông ta nói là như thế nào ? Ông ta có mối quan hệ gì với tôi mà trở nên hằn thù đến mức như vậy? Ông lão cất tiếng khiến tôi dừng suy nghĩ : - Con mau về đi !hi vọng gặp được thầy còn dấu đó anh ta sẽ không thể làm hại. . Tôi khóc : - Không hại được con chết nhưng biến cuộc sống của con thành vô nghĩa phải không hả ông? - Ta. . ! . . Có lẽ anh ta chỉ hù doạ vì số mệnh của mỗi người đã được sắp đặt. . không ai có thể thay đổi được. . - Có thật vậy không ạ? Nhưng khi nãy ông nói tới kiếp trước. . là. . là . . Ông lão gật đầu đáp : - Theo như suy đoán của ta thì kiếp trước con tên Nhạc Phụng và hình như còn một người nữa tên Thẩm Ngư với anh ta có ân oán thù hận. . Tôi nhìn ông lão : - Con phải làm gì hả ông? Từ kiếp trước mà. . sao tới kiếp này còn tìm con. . hic hic con muốn được yên ổn. . ông hãy giúp con! Ông lão đặt tay lên vai tôi , bàn tay lạnh ngắt. . Tận bây giờ tôi mới nhìn kĩ. . khuôn mặt ông lão nhợt nhạt quá! - Ta đã gắng hết sức rồi! Chỉ giúp con được nhiêu đó. Còn lại còn tùy thuộc vào số mệnh . Ta không biết có còn cơ hội để gặp lại. . Tôi ngạc nhiên : - Ông. . có nghĩa là con không gặp lại ông nữa ? Ông lão im lặng thở dài! Trong màn đêm tĩnh lặng tôi và ông đứng dưới ánh sáng vằng vặc của trăng tròn . . Tôi đập đập đầu mình, cơn đau đầu ập đến nó như người chả bộ đau vậy! chốc lát lại nhói lên chốc lát lại hết. . Thở ra bằng miệng tôi tự giựt tóc của mình ! Như này tôi thấy dễ chịu hơn . . Hít một hơi thật dài tôi vội chạy theo, ông lão ông đã đi khá xa ! Tôi gọi lớn : - Ông ơi. Đợi con đợi con! Ông dừng bước nhưng không quay mặt lại : - Con về đi. . trời sắp sáng rồi! Về cho kịp chuyến xe sớm. . - Ông. . nếu con muốn gặp thì con tìm ông ở đâu ?. . Ông lão ngập ngừng : - Thật ra. . ta. . Ông nói lấp lửng khiến tôi nóng lòng quá. . trời sáng tới nơi rồi ! nói tôi mới nhớ. Ba hẹn hơn 9h đón mà sao giờ chưa thấy tôi về ba không đi tìm ? Tôi kiếm khắp người mình không có chiếc chìa khoá nào cả. . rõ ràng tôi mang theo mà. Hay rớt mất tiêu rồi ? giờ về gọi của ba má rầy tôi chết mất. . Chợt sực nhớ tôi vội nhìn lên. . ông vẫn đứng đó . . Tôi bước gần hơn một chút lay lay tay áo : - Ông. . Cảm ơn ông đã giúp con ! Con chỉ muốn biết hiện ông ở đâu ?Ông luôn đến kịp lúc con gặp nguy hiểm. . Lần trước con. . Ông lão nói rất khẽ : - Ta. . thật ra. . ta là một hồn ma. ! - Ma... Tôi hét lên bước lùi về phía sau ôm chặt lấy mình run cầm cập. . Ông lão quay mặt lại. . tôi rụng rời chân tay! Vừa nãy thôi là khuôn mặt nhợt nhạt giờ đây thay vào đó nó tím bầm như bị tra tấn đánh đập ! - Con sợ ta ư? Tôi run rẩy lắc đầu : - Không. . con. ! Mà sao ông là. . ma được. ! Ông tới gần tôi : - Con nghĩ khuya này còn ai ra hồ Bàng kịp lúc con sắp chìm xuống nước. . và điều ta nói sau con sẽ không khi nào ngờ : . ."con cũng chỉ là hồn ma như ta mà thôi!" Những gì con thấy trong đêm nay ngoài lão và anh ta ra thì tất cả đều là ảo giác! - Là ảo giá hả ông? - Đúng vậy! Chỉ là ảo giác! Không tin vào những gì nghe thấy, tôi ôm đầu ngồi xuống. ! Không lẽ ba tôi chạy xe máy đưa tôi sang nhà nhỏ Yến là ma đưa tôi đi ? Không thể nào có chuyện đó được! Ba còn nói chuyện rồi hẹn tới rước tôi nữa. . Không. . tôi không tin. ! Có giọng nói vang lên lạnh lẽo : - Con về lẹ đi. . gà sắp gáy sáng! Ta phải đi rồi. . ta cầu mong con được may mắn. Ta ở điện thờ nhà một người ba mẹ con hay lui tới! Nhớ ta thì đến đó châm một cây nhang . . thế là đủ. . ! - Ông ơi. . ! Ông lão biến mất ngay sau đấy bỏ lại tôi với câu gọi giữa chừng. Còn lại một mình trơ trọi , cảm giác rờn rờn làm tôi thấy sợ hãi quá. Nhanh chóng tôi chạy về . . thật nhẹ tháo xích cổng vô nhà. Tôi nghe tiếng ba ngáy đều. Trong buồng trên giường má xác của tôi nằm cạnh nhau . . Che miệng lại tôi tự chạm lên tóc , ấn ngón tay lên người. Như vầy sao tôi là hồn ma chứ? Reng. . Reng. . Ôi ! Giật cả mình, ra là chuông đồng hồ báo thức. Chắc hồi tối má cài. . Má đi ra khỏi mùng tôi đứng ngay đầu giường má không thấy ! Cũng phải má sao thấy tôi được. . vì tôi là hồn ma mà! Đợi tới khi cửa khép tôi mới lại gần, hít sâu thở mạnh tôi leo lên giường nằm . . Chả hiểu sao tôi lại sợ chính cái xác của mình thế này? Vừa mới chạm vào cánh tay bất động kia . . như có lực hút. . cả người tôi bổ nhào vào cái xác ấy. . - Cún. . Cún. . dậy đi con! Nghe tiếng má tôi mở mắt : - Má gọi con ạ? ấy giờ rồi hả má! Má nhìn lại đồng hồ rồi nói : - Hơn 4h sáng rồi, dậy ăn sáng còn ra bến cho kịp! - Dạ. Má ra trước rồi con ra liền. . - Ba má và tôi tới bến kịp chuyến đầu tiên. Lên có một bữa mà má chuẩn bị quá trời thứ. . Hai má con ngồi trên xe còn ba tôi vẫn ở dưới nói chuyện với một người nữa . . Tiếng tài xế hối thúc ba tôi và người đó mới chịu lên xe. Tôi kéo gọn mấy túi đồ hỏi : - Thầy. . Toàn đi chung với mình hả má? - Ừ. Thầy có công chuyện nên cùng đi. . - Dạ. . Xe đò bắt đầu chuyển bánh. Tôi ngả người ra sau chắc do đêm mất ngủ nên giờ mắt muốn díp chặt lại. Mơ màng tôi nghĩ tới ông lão : " Ta ở một điện thờ mà ba má con thường lui tới " ! Điện thờ ba má tôi lui tới là chỗ nào vậy? Mở mắt tôi nhìn. . kế bên ba tôi, thầy Toàn đang chăm chú với cuốn sách trên tay chợt thầy quay sang tôi. . Lúng túng tôi vờ gọi má : - Con khát quá! Cho con miếng nước! Cầm chai nước từ chỗ má tôi uống một hơi. . Ngó ngó ra ngoài đường. . qua lơp cửa kính bên cây trứng cá có người đang đứng vẫy xe. . Đứng xa thế sao mà gọi xe được cơ chứ? Xe đò thắng phanh kin kít. . lơ xe mở cửa nói lớn : - Lẹ chị ơi, công an đấy! Không dừng lâu được đâu! - Dạ. . dạ. Là một phụ nữ với đứa bé chừng 10 tuổi. Dưới đường còn một người đàn ông nhưng không thấy lơ xe nói đến. Ông ta thò đầu nhìn mọi người. . ánh mắt chôn chặt vào chỗ tôi rồi bước lên. . Bộ đồ màu vàng đất ông ta mặc tôi. . tôi như đã thấy ở đâu rồi . . Cơn buồn ngủ kéo đến chẳng quan tâm nữa tôi dựa vào vai của má thiêm thiếp. .