Hai chân Châu Trạch đạp mạnh ra ngoài với mong muốn thoát khỏi đó nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng "răng rắc", điều này nghĩ là có người đã khóa bên ngoài quan tài băng.
Bị khóa rồi, không ra được.
Trong chốc lát, Châu Trạch thoáng nghĩ rằng có lẽ mình lại về tới hoàn cảnh ban đầu là bị đặt vào trong quan tài.
Có điều lần này Châu Trạch không nóng nảy hay tức giận, anh chỉ thò tay lên phía trên đầu tìm vị trí của tấm kim loại bên kia mà gõ.
- Có chuyện gì à?
Châu Trạch không nghĩ rằng có người tới đây giúp anh đẩy quan tài vào rồi sau đó khóa lại, trừ khi đó là một tên điên. Hơn nữa Châu Trạch cũng nghĩ vận khí của mình chắc không đến mức kém như vậy.
Còn nữa, sau khi anh đi vào nhà xác thì có đóng cửa, nếu là một tên điên thì có thể biết được mật mã của nhà xác sao?
Tin được không?
Cho nên Châu Trạch chỉ có thể cho rằng chính là cái thứ ấy đã "giúp" anh, hơn nữa còn giúp rất tận tâm.
Nhưng sau câu hỏi đó thì bên ngoài vẫn lặng yên không một tiếng động như cũ.
Châu Trạch quyết định mặc kệ nó, anh một lần nữa khép hai mắt lại chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.
Mà cơn buồn ngủ cũng tới rất nhanh.
Dù sao hai ngày nay anh chưa chợp mắt rồi, hơn nữa lại có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai ngày này. Sự mệt mỏi mà được tích lũy lại thì vô cùng khủng khiếp đấy.
Tóm lại cho dù sau khi anh chết hồng thủy ngập trời thì hiện tại cũng không có bất cứ thứ gì có thể ngăn anh đi ngủ...
Không biết đã ngủ bao lâu mà khi Châu Trạch vừa mở mắt ra chỉ cảm giác được tinh thần rất sảng khoái. Lâu rồi anh mới có cảm giác này, nhưng tiếc là thân thể anh bị đông cứng mất rồi, nếu không có lẽ chỗ phía dưới kia không chừng cũng đã chào cờ rồi.
Mà mức độ cứng nhắc của cơ thể cũng đáng sợ thật đấy. Châu Trạch cố gắng dùng hết sức xoay người hoạt động một chút, sau đó từng tiếng "giòn tan" vang lên, cảm giác quá thoải mái khiến anh vô thức phát ra tiếng.
Vào lúc này, mười móng tay của Châu Trạch cũng tự nhiên biến thành màu đen, lóe lên sáng bóng, cơ thể cứng nhắc cùng với khí lạnh bên trong khiến người thường khó mà chịu được đang chậm rãi tụ lại vào mười ngón tay.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Châu Trạch không cảm thấy chút rét lạnh cũng như khó chịu nào.
Anh vô tình dùng chân đạp một cái, thế mà quan tài tự động đẩy ra.
Khóa được mở rồi?
Châu Trạch hơi ngạc nhiên, anh ngồi dậy trên tấm thép rồi bước ra ngoài, sau đó đẩy tấm thép vào.
Quần áo trên người cũng hơi đông cứng, giống như trên người mình đang mặc giấy cứng vậy, khiến cơ thể có cảm giác cực kỳ khó chịu. Ánh mắt Châu Trạch bây giờ đang băn khoăn nhìn xung quanh.
Nhà xác trong bệnh viện này cũng không thể coi là lớn, nếu đem so với những bệnh viện lớn ở thành phố thì chắc là không bằng, nhưng thi thể được đặt trong này cũng không ít đâu.
Châu Trạch không rõ trước đó ai đã đẩy mình vào, bây giờ mà muốn tìm ra thì có lẽ hơi khó.
Cũng may là đối phương nhân lúc mình ngủ say đã mở khóa quan tài, cũng vì thế mà Châu Trạch không có ý định gây rối chỗ này.
Anh đi về phía cửa nhà xác định rời khỏi đây, nhưng khi đi ngang qua cái giường đang phủ vải trắng kia Châu Trạch lại dừng bước.
Những cái xác được che vải trắng kia cũng không có gì khác thường, kể cả bà lão được che kín bằng chăn bông ở nhà cũng không có gì khác thường.
Nhưng Châu Trạch vẫn dừng bước, bởi vì anh nhớ rõ vị trí đầu và chân của bà ta đã bị đảo ngược.
Không thể nào có chuyện lúc anh đang ngủ thì nhân viên nhà xác chạy vào, mà đi vào lại không làm gì khác ngoài việc chỉnh dáng cho bà ta được.
Châu Trạch đứng cạnh bà ta, nói:
- Nếu như đó là bà, bây giờ bà mà không ra thì tôi sẽ đi đấy.
Lúc đó, bà ta đẩy mình vào rồi lại khóa cửa. Có lẽ lúc đầu bà ta có ý đồ xấu nhưng sau đó lại âm thầm giúp anh mở khóa, điều này chứng tỏ bà ta không phải muốn hại anh.
Có thể là lúc ấy có người tới, nếu người đó nhìn thấy cái khóa này thì có khả năng sẽ phát hiện ra anh.
Dù sao, bên ngoài nhìn vào thứ vốn dĩ bị khóa nay lại bị mở ra thì rất rõ ràng.
Đợi chừng nửa phút không thấy có gì xảy ra, Châu Trạch cũng không định đứng đợi nữa.
Ngay lúc anh chuẩn bị quay lưng đi khỏi thì sau lưng vang lên tiếng thở dài.
Châu Trạch cực kì ghét cái cảm giác này, nhăn nhăn nhó nhó, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.
Rõ ràng là khi bà ta chết rồi vẫn muốn hành động như mấy cô thiếu nữ.
Được rồi, kì thị tuổi tác là không đúng, nhưng người bình thường sẽ dễ dàng tha thứ với nữ quỷ xinh đẹp hơn một chút, đây là cảm xúc bình thường của con người.
Nếu như gương mặt Nhiếp Tiểu Thiến nhăn nheo đầy nếp, hàm răng vàng khè thì đoán xem, Ninh Thái Thần có cùng nàng dệt nên chuyện tình người-quỷ không?
Châu Trạch xoay người nhìn sau lưng mình.
Một bà lão tóc bạc trắng đang núp ở đó lau nước mắt bằng một cái khăn tay cũng bị tẩy trắng nốt.
Nhưng quỷ không có nước mắt, cho nên qua quan sát của Châu Trạch thì bà lão trông như là đang gào khan.
- Bà cứ khóc tiếp, tôi không quấy rầy bà nữa.
Châu Trạch chuẩn bị đi.
Anh phát hiện bản thân chung quy vẫn là phàm phu tục tử, cho dù có gặp quỷ thì cũng xem trọng nhan sắc.
- Giúp bà một chút đi, bà có tiền. - Bà lão thình lình mở miệng nói.
- Được. - Châu Trạch lên tiếng, anh đang thiếu tiền.
Tài khoản Ailypay và Wechat của tên Từ Nhạc đáng chết kia cộng lại cũng không tới hai trăm, lại cộng thêm tên "tội phạm giết người" kia trả lại một ngàn mốt, nói cách khác hiện tại tổng tài sản của Châu Trạch còn chưa tới một ngàn ba trăm.
Mà phòng ở và tiền tiết kiệm tích góp đời trước của Châu Trạch đều đã tặng cho cô nhi viện, bản thân anh chẳng khác gì một thân một mình.
- Tiền của bà ở ngăn tủ bên trong tường kép. Đấy là một cái tủ được sơn màu vàng, bên trong có ba vạn, còn có của hồi môn năm xưa bà lấy chồng, trâm ngọc, vòng ngọc nữa, bà không biết tất cả bao nhiêu tiền. Bà chết quá vội vàng nên chưa kịp nói cho con của bà, sợ bọn nó không biết.
Châu Trạch gật đầu:
- Tôi lấy một phần.
Vẻ mặt bà lão biến sắc nhưng vẫn gật đầu nói:
- Nên vậy.
Bà lão biết rõ rằng nếu không có Châu Trạch "khác loài" này truyền lời thì các con của bà có khả năng sẽ không tìm được tài sản bà để lại...
Ra khỏi bệnh viện, Châu Trạch lập tức bắt xe đi đến Thông Châu, nơi được gọi là "trấn Hưng Đông". Thị trấn này không xa lắm, nó nằm ngay bên trên sân bay Thông Thành.
Trước đó, khi đi đăng kí chỗ trong bệnh viện, Châu Trạch nghe nói bà lão kia được đưa đến bệnh viện nhưng do cấp cứu không thành công nên đã tử vong. Sau đó, người nhà liền ném người chết vào bệnh viện mặc kệ, còn chưa thanh toán tiền chữa trị của bệnh viện.
Tầm khoảng nửa giờ sau, Châu Trạch tới thị trấn trên, dựa theo lời nói của bà lão mà tìm được thôn kia.
Đấy là một căn nhà đơn được xây hai tầng, có một cái nhà gạch nhỏ như nhà vệ sinh ở kế bên.
Lúc Châu Trạch tới đây thì đã thấy có mấy công nhân đang phá dỡ, mà nơi đó đương nhiên là nhà gạch kia.
Châu Trạch đi qua đưa điếu thuốc cho một người thợ rồi hỏi:
- Sắp hết năm rồi còn bận việc sao?
- Muốn kiếm thêm ít tiền để ăn Tết mà thôi, dù sao đây cũng là một thôn nhỏ. – Người thợ này ngược lại rất thoải mái.
- Có chuyện gì với căn nhà này vậy?
Châu Trạch vừa hỏi vừa nhìn vào trong, có hai công nhân trên mái nhà, căn phòng nhỏ với tường gạch cũng sắp bị tháo dỡ lấy đất để sau này dùng. Bên trong phòng rỗng tuếch, đừng nói là cái tủ sơn màu vàng bà lão kia nhắc đến, ngay cả một cái ghế cũng không nhìn thấy.
- Mẹ của anh ta chết rồi, cái nhà đó trước kia chỉ có mình mẹ anh ta ở, bây giờ dự định dọn căn phòng ấy đi để xây phòng bếp.
Người thợ tiến tới để Châu Trạch giúp anh châm thuốc, rồi có chút câu nệ cười nói:
- Cậu xem, người vừa đi qua trước căn phòng kia chính con cả nhà đó.
Châu Trạch nhìn sang thì phát hiện người đàn ông cũng có mái tóc trắng bệch kia bị bầm một bên mặt.
- Năm anh em vì tranh giành số tiền mẹ để lại mà đánh nhau, cái nhà gạch kia lúc phá bỏ bốn người khác cũng đến tranh. Cậu xem thời thế ngày nay thật khác biệt, thi thể mẹ bọn họ vẫn còn để trong bệnh viện chưa lấy về, mẹ bệnh thì mấy anh em họ không ai chịu bỏ ra tiền chữa trị.
- Mấy đồ vật trong phòng bà lão kia đâu rồi?
Cái Châu Trạch để ý chính là cái này, dựa theo lời mô tả của bà lão có thể biết được bên trong hộc tủ kia là ba vạn mà bà lão tích góp được. Nhưng vòng ngọc và trâm ngọc mới là thứ đáng giá, chuyển tay bán được mấy chục vạn là điều đơn giản.
- Bán cho mấy người ve chai rồi, từ sớm đã không thấy mấy thứ đó nữa, từ lúc bà lão ấy nằm viện thì mấy thứ đó đã bán đi rồi.
Người thợ dùng sức rít một hơi thuốc, nói:
- Tôi đi làm việc đây.
Châu Trạch dở khóc dở cười liếm môi, đợt này mình đi coi như tay không ra về rồi.
Thứ mà bà lão để lại không chỉ bản thân không có lời mà con trai của bà cũng không có phúc hưởng, chỉ lợi cho người nào đó mua được mấy thứ trong nhà.
Bây giờ Châu Trạch có chút phiền muộn, không có tiền là một phiền phức to lớn, anh lại không muốn dùng năng lực của mình đi lừa gạt. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản thoải mái đấy, nhưng lần trước cứu cô bé kia khiến cho tối đó mình đau muốn chết, có trời mới biết nếu cứ tiếp tục gàn dở thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Phải chăng ngẩng đầu ba thước sẽ có một thần linh, Châu Trạch cũng không rõ.
Nhưng nếu như không ngừng đào sâu xuống dưới ba thước thì sẽ có Địa Ngục, bởi vì anh đã từng đi qua.
Anh biết anh không phải người, mà nơi đây là nhân gian. Huống hồ bệnh nhân lúc trước chết trước mặt mình hoảng sợ kêu la "bị phát hiện" như thế nào, ký ức đấy đối với Châu Trạch vẫn chưa phai nhạt.
Nhưng mà tiền đâu, Châu Trạch nghĩ, người nào đưa tiền cho mình bây giờ?
Bây giờ Châu Trạch rất cần tiền, trước mắt không cần nhắc tới việc thoát khỏi thân phận "ở rể".
Nhưng ít nhất phải mua cho mình một cái tủ lạnh vừa hoặc lớn chứ.
Nếu không thì ngày nào cũng phải chạy tới nhà xác của bệnh viện để ké hơi lạnh à?
Có chút phiền muộn đốt điếu thuốc, Châu Trạch dùng sức rít một hơi dài, chỉ cảm thấy toàn là buồn bực.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi vang lên, Châu Trạch cầm điện thoại di động, là một số xa lạ, anh bắt máy:
- Alo. - Châu Trạch nói.
- Đại ca, hàng đã an toàn tới tay. Lúc nào đại ca rảnh thì tới kiểm tra một chút. Gần đây mấy tên cớm kiểm tra hơi gắt, đợt hàng này đến được đây cũng không hề dễ dàng. - Người bên kia thấp giọng cẩn thận nói.
Châu Trạch chậm rãi há miệng, không phát ra bất cứ thanh âm nào, cùng lúc đó hình tượng Từ Nhạc trong lòng anh bỗng nhiên được nâng cao.