Châu Trạch đã đứng bên cạnh tủ lạnh trên lầu hai nửa giờ rồi.
Bạch phu nhân vẫn nằm bên trong như cũ, giống như đúc buổi sáng lúc Châu Trạch đi ra ngoài, không chút nào thay đổi, nhưng hình ảnh mà camera thu lại được tuyệt đối không thể nào sai.
Nhất là chén nước kia, lúc mới uống hắn đã cảm thấy nó hơi ngọt, đây không phải là tác dụng tâm lý, bởi vì lúc uống nước hắn cũng không nhìn vào video.
Trên thực tế Châu Trạch không quá buồn nôn vì uống phải nước miếng của đối phương, dù sao tối hôm qua hắn cũng đã chứng kiến Hứa Thanh Lãng ăn nhiều "sơn hào hải vị" như vậy.
Nếu đem so với Hứa ThanhLãng thì bản thân hắn cũng chỉ có thể coi là mưa bụi mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng không cảm thấy "hương diễm" gì mấy.
Người trước mặt này dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một thi thể, là cái thi thể nằm trong lòng đất hai trăm năm đấy.
Vừa nghĩ tới việc cô ta không đánh răng hai trăm năm thì một người vốn chỉ mắc bệnh ưa sạch sẽ mức độ thấp như Châu Trạch cũng không thể chấp nhận được.
Cô ta di chuyển, hơn nữa xuống lầu uống nước xong còn đi lên.
Bạch phu nhân không nói thật với hắn sao?
Có lẽ còn có một loại khả năng nữa, đó chính là vì móng tay của anh, nguyên nhân này khiến cỗ thi thể này xảy ra chút biến hóa.
Bây giờ hẳn là linh hồn của Bạch phu nhân cũng đã xuống địa ngục rồi, chắc là cô ta cũng không cố tình ném một trái bom xuống nhân gian như vậy đâu.
Tiểu loli đã từng nói, những con quỷ ở nhân gian luôn phải đối nhân xử thế một cách thận trọng, không ai lại đi làm chuyện đó, nếu làm thì tên đó cũng chán sống rồi, hoặc ngại cuộc sống mình quá thoải mái.
Có điều, một cỗ thi thể được đặt ở lầu hai và một cỗ thi thể biết cử động đặt ở lầu hai mang đến cho Châu Trạch cảm giác hoàn toàn không giống, không ai hy vọng bên cạnh giường của mình xuất hiện một nhân tố nguy hiểm không thể xác định.
- Này, bà chị à, nếu chị tỉnh rồi thì chúng ta tâm sự chút đi? - Châu Trạch đứng cạnh tủ lạnh nói.
Hắn mong rằng lúc này nữ thi sẽ mở mắt ra, hoặc là đánh với hắn một trận, hoặc là tám chuyện với hắn một chút, cố gắng tìm điểm chung nhưng vẫn giữ lại sự khác biệt, ít ra thì cũng mở rộng được cánh cửa sổ, không nên giả vờ thần bí gì nữa.
Nhưng nữ thi vẫn nằm ở đó không chút chuyển động.
Châu Trạch hít sâu một hơi, sau đó vươn tay tới di chuyển khắp nơi trên thi thể, ngay cả mấy nơi nhạy cảm hắn cũng mặc kệ.
Chỉ hy vọng nữ thi vì khó có thể chấp nhận được loại "Khinh nhờn" này mà phẫn nộ mở mắt.
Nhưng đáng tiếc, nữ thi vẫn lạnh lùng như cũ nằm ở nơi đó. Không một chút chuyển động.
Xem ra, cho dù hắn có cởi luôn quần thì nữ thi vẫn giữ trạng thái nằm im thế này.
Thu tay lại, Châu Trạch mím môi không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Hắn còn không thể đánh thức được một người đang giả bộ ngủ.
Một lúc sau, móng tay Châu Trạch bắt đầu dài ra rất nhanh, ngay sau đó, Châu Trạch lấy ngón trỏ đâm vào cánh tay nữ thi rồi chậm rãi dùng sức.
- Phốc.
Móng tay như lưỡi dao sắc bén đâm vào cánh tay nữ thi, không có máu tươi chảy ra, mà trái lại có một luồng khí đen tràn ra ngoài, trong lúc nhất thời, toàn bộ gian lầu hai đều tràn ngập quỷ khí âm u.
- Châu Trạch, anh đang làm cái gì vậy? - Dưới lầu vang lên tiếng gọi của Hứa Thanh Lãng.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng liều mạng vọt thẳng lên lầu hai, lúc này Châu Trạch lập tức rút tay lại, trên móng tay hắn dường như kết một tầng băng, có chút cứng ngắc, lại mang theo cảm giác đau đớn.
- Anh điên rồi! - Hứa Thanh Lãng nhìn vết thương nhỏ trên cánh tay của nữ thi rồi quát:
-Hạn Bạt xuất hiện là hạn hán ngàn dặm anh có biết hay không hả?
Cô ta khẳng định chỉ có hơn chứ không kém Hạn Bạt, khí đen chứa đựng trong cơ thể cô ta một khi bị tràn ra ngoài đủ để Thông Thành xảy ra một trận ôn dịch.
Đây là nữ thi, ngoại trừ việc thân thể cô ta có chút lạnh lẽo và không có hô hấp, còn lại tất cả chẳng khác người sống dù chỉ một tí, thậm chí so với cơ thể con người còn đáng sợ hơn.
- Này, cái thứ đồ chơi này là do tôi và anh cùng nhau đào lên, nếu ngày nào đó cái thứ này gây ra họa gì thì tôi cũng liên lụy theo đấy, không những tổn thọ còn có nguy cơ liên lụy đến con cháu đời sau của tôi nữa. Anh cũng thế đấy, nếu anh làm lớn chuyện thì cho dù bây giờ anh là quỷ cũng gánh không nổi đâu.
Khí đen ban nãy tràn ra từ người nữ thi đang chậm rãi tan biến. Bởi vì số lượng tương đối ít, hơn nữa ở đây chỉ có Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng, mà lực chống cự của bọn họ tương đối mạnh nên sẽ không gây ra nguy hại gì.
Nhưng mấy thứ vừa tràn ra ngoài đấy chỉ là một góc băng sơn trong thi thể của cô ta mà thôi.
Châu Trạch thở dài:
- Hứa Thanh Lãng.
- Gì?
- Để cô dâu của cậu ở chỗ cậu đi, ba mẹ cậu không phải mới vừa đi rồi sao, vậy thì để cô ta làm bạn với cậu đi, dù sao người ta cũng dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng rồi.
- Cái gì, ý anh là sao? - Hứa Thanh Lãng không hiểu gì cả.
- Thứ này, có thể tự cử động. - Châu Trạch nói ra nguyên nhân:
- Hôm nay cô ta tự mình xuống lầu, còn uống một ít nước.
Trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng co giật lùi về sau hai bước.
Tối hôm qua cậu cũng đã nói rồi, thi thể này nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ biến thành xác sống, hơn nữa chúng không giống trong phim Mỹ chỉ biết "ô oa ô oa" rồi lúc nào cũng có thể bị bể đầu, mà bọn chúng thật sự mang ý nghĩa "Ăn tươi nuốt sống", thậm chí còn có khả năng bày ra bản lĩnh cao cường.
- Cảm ơn, nhưng tôi quen một mình.
Đùa à, củ khoai nóng bỏng tay, à không, phải là bom nguyên tử phỏng tay này Hứa Thanh Lãng làm sao có thể nhận chứ.
- Không phải cậu có bùa sao? Sao không dán cho cô ta một lá? – Châu Trạch hỏi.
- Bùa của tôi là con dao hai lưỡi. Dán lên chỉ làm phản tác dụng, kích động cô ta. - Hứa Thanh Lãng cười khổ sở.
- Vậy làm sao bây giờ.
Châu Trạch cảm thấy đầu mình có hơi đau nhức.
- Hay là quẳng ra biển đi? Dù sao thì cô ta cũng biến thành xác sống rồi, cùng lắm thì để cô ta đi tìm Hải Long Vương náo loạn đi.
- Cô ta không thể rời khỏi Thông Thành, sinh thời, cô ta là người Thông Thành, sau khi chết cũng thành quỷ Thông Thành, thân thể cô ta mà rời khỏi phạm vi Thông Thành một ngày thì sẽ xảy ra vấn đề. Nếu không thì tại sao Bạch phu nhân công đức viên mãn khi xuống Địa phủ lại không xử lý sạch sẽ?
- Rầm!
Châu Trạch thô bạo đóng tủ lạnh lại, thật hiển nhiên đề toán này quá khó giải.
Đốt cũng đốt không được.
Chuyển cũng chẳng xong.
Đặt ở nơi khác thì lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ có thể đặt trong phòng hắn để hắn bất chấp nguy hiểm mà nhìn?
Hiện tại Châu Trạch hơi hiểu ra tại sao tiểu loli lại phải "biu" một tiếng lập tức xuống địa ngục, công việc nhân viên công cụ ở địa phủ này cũng không dễ làm chút nào.
Cho dù là làm trong biên chế thì cũng vĩnh viễn khổ bức như cũ.
Giống hắn bây giờ vậy đó.
- Nhìn thoáng chút đi, bây giờ tôi làm giúp anh thêm mấy phần ô mai chua nữa vậy. - Hứa Thanh Lãng an ủi.
- Rồi sau đó?
- Sau đó thì tôi dọn nhà, không phải tôi đã nói với anh là sẽ vào thị trấn mở cửa tiệm sao, tôi dự định làm sớm hơn kế hoạch một tí.
Hứa Thanh Lãng bày ra biểu tình bạn ta chết nhưng ta vẫn không chết.
Sau khi khóa tủ lạnh lại, Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng cùng đi xuống lầu.
Hứa Thanh Lãng cũng dặn dò Châu Trạch không nên gàn dở một hồi rồi mới trở về tiệm mì. Ban nãy hẳn là cậu ấy đang dở việc, nhưng đột nhiên cảm giác được sát khí tràn ra ngoài bèn sợ hãi chạy nhanh qua đây.
Châu Trạch ngồi sau quầy, cầm chén nước đặt trước mặt mình, cảm xúc thoáng dao động.
Điện thoại di động vang lên, hắn lấy ra nhìn, là một số lạ.
- Alo, xin hỏi có phải là Từ Nhạc không?
- Đúng, là tôi, có chuyện gì không?
- Từ Đại Xuyên là người thân của anh phải không, ông ấy vừa gặp tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện Nhân dân.
- Được, tôi tới ngay.
Châu Trạch nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh bất mãn, bây giờ đã đủ phiền phức rồi, lại có chuyện gì xảy ra nữa chứ, Từ Đại Xuyên không phải là bác cả mà lúc trưa mình mời ăn cơm sao.
Nhưng mình lại không thể không đi, mặc dù người ta cố ý vào đây là để thăm Từ Nhạc, chứ không phải để thăm Châu Trạch, nhưng những quà quê mà người ta đưa tới đều bị Châu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãng là nguyên liệu nấu ăn mất rồi.
Chu Trạch nhìn móng tay của mình, nếu như Đại Xuyên thật sự gặp nguy hiểm tới tính mạng, mình có nên cứu hay không?
Nghĩ đến lần trước hắn cứu tiểu loli rồi sau đó bị phản phệ, trong lòng Châu Trạch vẫn còn sợ hãi, thôi quên đi, cứ mong là ông ấy không có gì đáng ngại đi.
Ra khỏi cửa tiệm, gọi một chiếc xe, lúc lên xe Châu Trạch gửi một tin nhắn cho Hứa Thanh Lãng bảo hắn đi ra ngoài một chút, nhờ cậu ta để ý cửa hàng một chút.
Lúc hắn đến bệnh viện Nhân dân thì đã tám giờ tối, Châu Trạch hỏi ở quầy trước thì biết được Từ Đại Xuyên không bị nguy hiểm tới tính mạng nên đã được đưa vào phòng bệnh, lúc này trong lòng Châu Trạch cũng nhẹ nhõm.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào thì Châu Trạch vô cùng sửng sốt, hắn bắt gặp bác sĩ Lâm đang đứng cạnh giường bệnh Từ Đại Xuyên nói chuyện.
Một chân Từ Đại Xuyên được nâng lên, hẳn là bị gãy xương, trên đó cũng có vài chỗ bị trầy xước, nhưng tinh thần ông ấy vẫn minh mẫn, có thể trò chuyện với cháu dâu cực kỳ vui vẻ.
Châu Trạch đi tới ghé mắt nhìn bác sĩ Lâm.
- Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi. - Châu Trạch nói.
- Ừm. - Bác sĩ Lâm cũng đứng lên giải thích:
- Buổi sáng tôi không ở nhà, thật xin lỗi.
- Không sao. - Châu Trạch khoát tay nói.
Bác sĩ Lâm đi ra khỏi phòng bệnh, Châu Trạch ở lại phòng bệnh nghe bác cả nói, xe đường dài còn chưa kịp ra khỏi nội thành thì đã gặp tai nạn, nhưng Từ Đại Xuyên cũng gặp xui xẻo, ông té ngã rồi nhào lộn xuống nên khiến chân trái bị gãy, còn những hành khách khác chỉ bị trầy xước nhẹ.
Từ Đại Xuyên chẳng quan tâm tới việc bản thân bị thương, trái lại còn nói:
- Cháu dâu này là người tốt.
Châu Trạch cười cười, để Từ Đại Xuyên nghỉ ngơi xong rồi sau đó đi ra phòng bệnh.
Lúc này bác sĩ Lâm đang đứng cạnh bàn, kế bên có một nữ y tá đang ngồi, trông có hơi khó chịu.
Châu Trạch chuẩn bị rời khỏi, nhưng trước đó phải qua chào hỏi bác sĩ Lâm, đã lâu rồi hai người cũng không liên lạc, chí ít thì chuyện lịch sự này vẫn phải làm.
Có điều lúc vừa tới gần, Châu Trạch lập tức nghe được tiếng khóc yếu ớt của đứa trè sơ sinh, như một con mèo con đang kêu.
Lúc đầu Châu Trạch cũng không quan tâm chuyện này lắm, đợi khi tới gần bác sĩ Lâm thì phát hiện tiếng khóc rõ ràng hơn.
Không lẽ bác sĩ Lâm bị ma quỷ ám?
Châu Trạch vẫn còn đang quan sát, cố ý nghiêng người đứng phía sau bác sĩ Lâm nhìn một chút.
- Không sao đâu chị Lâm, dạ dày em tại tái phát bệnh cũ, đợi lát nữa em uống thuốc thì ổn thôi. - Cô y tá cảm ơn bác sĩ Lâm quan tâm.
- Em cố gắng chăm sóc thân thể thật tốt đấy. - Bác sĩ Lâm an ủi.
Lúc này, bác sĩ Lâm mới phát hiện Châu Trạch "lén lút" đứng sau lưng mình.
- Anh...
- Chờ một chút.
Châu Trạch giơ tay lên cẩn thận nghe nghóng, cuối cùng nhìn xuống bụng của cô y tá.
Tiếng khóc này không phải truyền tới từ người bác sĩ Lâm mà là từ trong cơ thể cô y tá truyền ra.
Châu Trạch trước đây đã từng làm bác sĩ nên lúc này rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
- Cô có thai rồi.
Châu Trạch nói với cô y tá, bây giờ Châu Trạch cũng không còn để ý chuyện thể diện nữa mà nói.
- Cái gì? - Vẻ mặt cô y tá mơ hồ.
- Nói mò gì đấy, Tiểu Trần còn chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai nữa mà. - Bác sĩ Lâm trừng mắt nhìn "chồng" mình.
- Tôi không biết cô đã có thai với ai, nhưng tốt hơn hết là cô nên đi kiểm tra một chút đi, mặt khác tôi nhắc nhở cô chút, cô có nguy cơ sinh non đấy. - Châu Trạch bình tĩnh nói.
Thai nhi không ổn định, tiếng khóc truyền tới từ nơi sâu xa cho thấy đứa trẻ đang đau khổ, đây cũng là lý do Châu Trạch không quan tâm đến mặt mũi của cô ấy.
Mạng người, nằm ở trời.
Cô y tá nghe vậy mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Hiển nhiên trước đó cô ấy không biết chuyện mình mang thai nhưng thật rõ ràng, cô đã làm những thứ "nguy hiểm", vì thế nên khả năng thụ thai là rất lớn.
Bác sĩ Lâm cũng đã nhìn ra, vội vàng dắt tiểu Trần rời khỏi.
Châu Trạch duỗi lưng một cái, đáng tiếc tên Từ Nhạc này học nghề mộc, nếu như Từ Nhạc học y thì bản thân hắn không chừng sẽ nhanh chóng trở thành bác sĩ nổi danh nhất Thông thành, à không, là bác sĩ nổi danh nhất Tô tỉnh.
Châu Trạch đi xuống lầu mua cho Từ Đại Xuyên một hộp bánh kem và một ít đồ dùng hằng ngày. Sau khi Châu Trạch mang đồ lên phòng Từ Đại Xuyên thì đi ra, lần này hắn thật sự có ý định rời khỏi, dù sao thứ kia vẫn còn ở trong nhà khiến hắn không an tâm.
Trùng hợp là lúc này bác sĩ Lâm đi ra từ thang máy, sắc mặt cô có chút nghiêm trọng.
- Sao vậy?
- Làm sao anh biết được chuyện tiểu Trần mang thai? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Tôi có học qua một chút trung y. - Châu Trạch chém gió.
- Tình hình bên kia sao rồi.
- Tiểu Trần định bảo vệ đứa bé này, nhưng có giữ được hay không thì khó nói, lúc trước cô ấy không chịu chú ý đến bản thân một chút nào. - Sau khi bác sĩ Lâm dứt câu thì nói với Châu Trạch:
- Anh phải đi về sao, đợi tôi thay áo rồi tiễn anh về.
Cứ như vậy, Châu Trạch ngồi lên chiếc Cayenne của bác sĩ Lâm ra khỏi bệnh viện.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói lời nào, quan hệ "vợ chồng" của hai người lúc này cũng vì chuyện lần trước mà vô cùng tồi tệ.
Lúc sắp đến tiệm sách thì Châu Trạch nghĩ hẳn là phải tìm cái gì đó để tâm sự, nếu không thì không khí nặng nề quá, bèn nhân tiện nói:
- Trong vòng kết bạn của cô có rất nhiều người đăng ảnh chụp Hán phục, cô thích lắm hả?
- Ừm. - Bác sĩ Lâm gật đầu nói.
- Tôi cũng thích lắm. - Châu Trạch sờ sờ chóp mũi.
- Cô có Hán phục không, hôm nào mặc tôi xem thử.
Xe dừng trước cửa tiệm sách, Châu Trạch xuống xe, điều khiến Châu Trạch ngạc nhiên chính là bác sĩ Lâm cũng xuống xe, nhìn có vẻ như cô ấy định vào tiệm sách với anh.
Ha ha, người phụ nữ này thật là kiên cường, không sợ lại xảy ra chuyện như lần trước sao?
- Tôi xem mấy quyển tạp chí một chút. - Bác sĩ Lâm nói.
- Ừ.
Châu Trạch gật đầu, hắn hiễu rõ bác sĩ Lâm đang biểu đạt ý muốn giảng hòa, cô gái này thật không dễ dàng gì.
Dùng phong cách của Lỗ Tấn chính là: Cô gái này, lần thứ hai lễ phép thật ra là muốn cúi đầu trước người "chồng" trên danh nghĩa này.
Đẩy cửa tiệm sách ra, Châu Trạch có chút bất ngờ vì Hứa Thanh Lãng đang ngồi trên ghế nhựa đọc sách, thế nhưng quyển sách trên tay lại cầm ngược, vậy thì cậu ta đang xem cái gì chứ?
Hứa Thanh Lãng khó khăn bày ra khuôn mặt tươi cười với Châu Trạch, nhưng nụ cười này so với khóc thì càng khó coi hơn.
Bác sĩ Lâm hơi chăm chú nhìn vào tên đàn ông còn đẹp hơn cả nữ nhân này sau đó đi thẳng tới giá sách bên kia chọn tạp chí.
Đúng lúc này, đầu bậc thang vang đến tiếng bước chân, một nữ nhân mặc quần áo cổ trang trắng từ trên cầu thang đi xuống, dáng người yểu điệu mang theo chút nhu tình.
Khi cô nhìn thấy Châu Trạch thì hơi khẽ chào, rồi cung kính nói:
- Ngài đã về rồi.
Tạp chí vừa cầm trong tay bác sĩ Lâm lập tức rơi xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:
- Xem ra không cần tôi mặc cho anh xem nữa.