Tay trái ba điếu thuốc, tay phải một hộp chè trôi nước, trên người còn đeo một túi xách lộng lẫy. Bạch Oanh Oanh sẽ không bỏ phí cơ hội Châu Trạch đồng ý cho cô ra tiệm sách, có trời mới biết cô làm như thế nào mà nhanh như vậy đã mua được thuốc lá và chè trôi nước, sau đó còn mua thêm một cái túi xách.
Đẩy cánh cửa tiệm sách, Bạch Oanh Oanh nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông ôm lấy nhau, lập tức buông đồ vật xuống rồi che mắt. Đồng thời cô cũng giang rộng kẽ tay cố gắng nhìn lấy, không quên dậm chân một cái thẹn thùng nói:
- Í, có phải là tôi về không đúng lúc không?
Hứa nương nương, à không, Hứa Thanh Lãng quay lại trừng mắt liếc Bạch Oanh Oanh một cái. Khung cảnh trớ trêu kia thật khiến người ta muốn hóa thành sương mùa hè chảy tràn ra ngoài.
Không khí trong phòng thật kinh khủng!
Bạch Oanh Oanh có phần hoài nghi rằng rốt cuộc mình là xác chết hay chủ tiệm mì ở trước mặt mới là xác chết?
- Mua đồ về rồi à? - Châu Trạch đứng dậy, sửa sang quần áo lại một chút.
Hứa Thanh Lãng cũng đứng dậy, giả vờ gài lại nút áo.
- Ông chủ, đã mua về hết rồi. - Bạch Oanh Oanh khéo léo trả lời.
- Được, tôi ra ngoài một lát.
Châu Trạch bước tới cầm thuốc lá và bánh trôi nước rồi nói với Bạch Oanh Oanh:
- Cô trông nhà đi.
- Được.
Sau khi Châu Trạch rời khỏi quán, Bạch Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng trừng mắt nhìn nhau.
- Nhìn cái gì mà nhìn hả xác chết. - Hứa Thanh Lãng tức giận nói.
- Nếu như anh tiếp tục trốn trong ngăn tủ thì tôi đã không nhìn thấy rồi. - Bạch Oanh Oanh châm chọc.
- Cô đúng là băng! Loại băng có thể đông lạnh thành cây kem! - Hứa Thanh Lãng tiếp tục phản kích.
- Ha, còn anh thì sẽ đi đường thủy không thuận lợi, đi đường bộ rất dễ đụng phải bọn cướp gây họa. - Bạch Oanh Oanh đáp lại một cách sắc bén.
- Hừ!
- Hừ!
Hai người cụt hứng bỏ về, Hứa Thanh Lãng trở về tiệm, Bạch Oanh Oanh thì lại học theo dáng vẻ ông chủ ngồi phía sau quầy của Châu Trạch, rót một ly nước nóng, sau đó cầm một quyển sách giả bộ xem xem rất khí thế...
Châu Trạch định đi văn miếu một chuyến, cho dù cuộc sống đem lại cho bạn bao nhiêu đau khổ, trước sau gì bạn cũng phải cam chịu nên cứ để vậy đi, sau đó nên sống như thế nào thì tiếp tục sống như thế.
Cũng giống như đêm cuối cùng của kỳ nghỉ ngắn ngủi, khi nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm để đi làm liền khiến con người thấy tuyệt vọng, không muốn cam chịu nhưng vẫn chỉ có thể cài sẵn chuông báo thức.
Đây chính là cuộc sống! Đối với một số người thành đạt mà nói, con người cũng chỉ hứng thú với bí mật thành công của họ, hâm mộ họ khi đang thành công. Điều này cũng giống như người phụ nữ sau khi sinh con, bạn bè thân thiết đều đến thăm cô ấy nhưng lại không ai quan tâm rằng vì mang thai đứa bé này mà ban đầu bị cưỡng biết bao nhiêu lần.
Lời thô nhưng ý thật...
Châu Trạch chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Về phần cái người gọi là em họ cùng với vị tài xế xe tải kia, hắn nên trả lời với bọn họ như thế nào? Có lẽ nên bàn bạc kĩ hơn, dù sao Châu Trạch cũng không phải là một người rộng lượng.
Hắn không làm được kiểu ngang ngược phách lối như người đồng hành ở Thành Đô nhưng chuyện này dính dáng đến "Án mạng" của bản thân, không thể nhẹ nhàng mà bỏ qua như vậy được.
Hắn lấy điện thoại di động ra để gọi xe, đúng lúc đó thấy một tin nhắn Wechat:
- Đang làm gì vậy? - Là tin nhắn của bác sĩ Lâm.
Châu Trạch có chút chần chừ, cũng có chút do dự, thành thật mà nói tâm trạng hiện giờ của hắn có chút phức tạp bởi vì vốn dĩ lý do Từ Nhạc giết hắn cũng là vì cô bác sĩ xinh đẹp này một mực thầm mến mình.
Được rồi, mình được một người phụ nữ xinh đẹp thầm mến... được một người vợ xinh đẹp thầm mến... được một người vợ vừa xinh đẹp đồng thời vẫn còn trinh tiết thầm mến...
Quả thực khiến người ta tự hào và kiêu ngạo. Có điều kiếp trước của mình, chính vì vậy mà bị cô ấy hại chết.
- Ở tiệm. - Châu Trạch trả lời tin nhắn.
Hắn không phải là Từ Nhạc, sẽ không vô trách nhiệm như vậy. Hắn và Từ Nhạc nhân quả báo ứng quanh đi quẩn lại nhưng chuyện đó lại không hề liên quan tới bác sĩ Lâm.
Hơn nữa thật lòng mà nói, sau khi bản thân chết thì dần dần phát hiện ra bác sĩ Lâm say đắm mình, đối với người con gái này mà nói không có cảm tình thì là điều không thể.
Đặc biệt lần giải thích rõ ở bệnh viện vào tuần trước khiến cô ấy rất sợ hãi, cũng rất hoảng hốt đến độ toàn thân đều run rẩy nhưng cô ấy vẫn không chút do dự mà ôm lấy mình.
Ông trời có mù hay không Châu Trạch không biết được nhưng sự tồn tại của bác sĩ Lâm quả thực là điểm sáng nhất trong cuộc sống sau khi sống lại.
- Em đang ở bên ngoài tiệm.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Quả nhiên, hắn thấy một chiếc Maserati màu trắng ở ngay góc rẽ bên đường. Chiếc Cayenne đêm đó trong lúc lái xe bị va quệt cột điện đương nhiên đã được bác sĩ Lâm thành đổi một chiếc khác.
Châu Trạch đi qua đó, mở cửa xe, ngồi ghế cạnh ghế lái.
Bác sĩ Lâm có chút thận trọng, cũng có chút bối rối nhưng có thể nhận ra cô ấy đã lấy hết dung khí chủ động đến gặp mình. Dù sao, mình cũng là quỷ.
- Từ Nhạc, anh ta đã...
Châu Trạch khẽ nhíu mày, hắn hiện giờ không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến "Từ Nhạc".
- Đừng nhắc đến anh ta nữa, coi như anh ta chưa từng tồn tại. - Châu Trạch ngắt lời một cách cứng nhắc.
- Như vậy... có phải anh cảm thấy... em là một người phụ nữ hư hỏng? - Bác sĩ Lâm hỏi.
Tam tòng tứ đức tuy rằng không có dạy dỗ cứng nhắc như vậy nhưng trên thực tế, bác sĩ Lâm quả thực vì quan hệ của bố mẹ mà bị những tư tưởng phong kiến còn sót lại ảnh hưởng sâu sắc. Người chồng hiện tại của mình là Châu Trạch, vậy còn Từ Nhạc thật sự đâu?
- Đừng nghĩ nhiều như vậy. - Châu Trạch lắc đầu.
Sự thật luôn hài hước như vậy, sau khi bác sĩ Lâm biết Từ Nhạc chính là Châu Trạch, giọng điệu và dáng vẻ khi nói chuyện đều hạ thấp rất nhiều, giống như trở về lúc ban đầu thời kì còn là một thực tập sinh mà Châu Trạch vẫn là người thầy của cô.
Khi đó, Châu Trạch đối với đám thực tập sinh các cô bất kể là nam hay nữ đều không có một chút khách khí nào, xem bọn họ như "Chó thực tập" mà sai khiến. Công việc nặng nhọc bẩn thỉu hay là mua cà phê, tất cả đều để cho bọn họ làm.
Châu Trạch sau khi giải thích rõ thì trước mặt bác sĩ Lâm cũng dần dần biểu hiện dáng vẻ "Tài trí hơn người". Xu hướng chủ nghĩa đàn ông càng ngày càng rõ rệt.
Người được yêu bao giờ cũng không lo ngại gì.
- Được. - Bác sĩ Lâm gật đầu, sau đó trầm mặc.
Châu Trạch không muốn im lặng. Hắn nhìn bác sĩ Lâm, phát hiện hôm nay cô mặc một bộ đồ lông màu hồng, bên dưới mặc quần jean, đường cong thân thể tuy là hiện ra một cách hoàn mỹ, kết hợp với khí chất quả thực vô cùng đẹp nhưng Châu Trạch cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó.
- Lần sau mặc tất đi, anh thích nhìn phụ nữ mặc tất. - Châu Trạch nói.
Bác sĩ Lâm hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng. Cô cảm thấy bản thân nên đau khổ một chút sau khi đoán được Từ Nhạc có khả năng đã chết, chứ không phải ở trong xe nhận sự đùa giỡn từ Châu Trạch như thế này.
Nhưng cảm giác thẹn thùng kia lại khiến cô không tài nào phản kháng được. Có lẽ cô là một người phụ nữ hư hỏng... Một người phụ nữ hư hỏng có suy nghĩ ngoại tình.
Bác sĩ Lâm nhắm mắt lại, trong lòng cam chịu rồi.
- Đang nói em đó. - Châu Trạch nhắc nhở.
- A... vâng. - Bác sĩ Lâm đáp, mặt càng đỏ hơn.
Khóe miệng của Châu Trạch nở nụ cười.
Hắn biết sở dĩ bản thân nói chuyện táo bạo như vậy, cũng có ý cố tình báo thù Từ Nhạc, có lẽ hắn cũng không phải là một người đàn ông tốt.
Được rồi, một người trong lòng cho rằng mình không phải là người phụ nữ tốt, người còn lại thì cho rằng mình không phải là người đàn ông tốt. Đặt ở thời cổ đại, bọn họ gần như là phiên bản của Phan Kim Liên và Tây Môn đại quan nhân. Còn vị Võ Đại Lang ở giữa kia ai thèm quan tâm chứ?
- Anh đói chưa? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Không đói. - Châu Trạch trả lời, sau đó lại im lặng.
Châu Trạch bây giờ thật sự cảm thấy bản thân ở kiếp trước độc thân mãi có lẽ không chỉ vì say mê công việc không có thời gian bận tâm cái khác, mà còn có thể là vì EQ của hắn vốn dĩ rất thấp.
Nếu như nói chuyện với một cô gái mà tẻ nhạt như vậy thì là điều bình thường nhưng nói chuyện với người vợ hợp pháp của mình mà còn tẻ nhạt thì chắc chắn rằng bản thân có chút vấn đề rồi.
- Chúng ta, tiếp tục sống như vậy đi, chuyện của anh đừng nói với người khác, cứ xem anh là... Từ Nhạc là được rồi. - Châu Trạch cắn răng nghiến lợi nói ra hai từ kia.
- Được. - Bác sĩ Lâm gật đầu, đây cũng là điều mà cô nghĩ.
Tất cả vẫn như cũ.
- Nhưng có một điểm anh muốn nhắc nhở em một chút.
- Anh nói đi.
- Lúc ở trên giường, em chỉ được gọi anh là Châu Trạch. - Châu Trạch lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai. - Anh không hi vọng em đột nhiên kêu lên hai chữ "Từ Nhạc", lúc không có ai thì em chỉ được gọi tên anh thôi.
Lúc ở trên giường? Tim của bác sĩ Lâm đột nhiên bị hụt nửa nhịp, cô tuy sớm đã là vợ của người ta nhưng vẫn là thân trinh nữ, kiểu chủ đề như thế này thật khiến cho người ta thấy xấu hổ!
Nhưng cô không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
- Được.
Châu Trạch thật sự cảm thấy vị bác sĩ Lâm này, quả thực có chút hội chứng Stockholm.
Nếu như ban đầu Từ Nhạc không nhút nhát như vậy mà táo bạo hơn thì có lẽ có thể được như ý nguyện rồi. Có điều thay đổi cách nghĩ một chút, nếu như Từ Nhạc bình thường táo bạo thì đã không hận mình mà thuê người giết mình?
Vậy rốt cuộc có được tấm thân trong trắng của bác sĩ Lâm thì tốt? Hay là tiếp tục sống ở kiếp trước mới tốt? Cái nào mới thật sự tốt đây?
Châu Trạch vươn tay vỗ vỗ trán của mình.
- Thầy bị sao vậy? - Bác sĩ Lâm nhìn Châu Trạch lo lắng - Thân thể của thầy, có phải vì chuyện kia... mà bị ảnh hưởng hay không?
Ôi, cách xưng hô "Thầy" cũng dùng rồi. Ông Chu thấy lòng phơi phới.
Bác sĩ Lâm này có lẽ không chỉ là bị hội chứng Stockholm, có lẽ còn là một người thích ngược.
Đợi một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng? Thân thể hình như có vấn đề?
Châu Trạch lập tức nhìn bác sĩ Lâm. Thân thể của đàn ông sao có thể có vấn đề được? Không thể có chuyện đó!
Châu Trạch nhìn nhìn chỗ ngồi trên xe, phía trước có chút chật chội.
- Xuống xe. - Châu Trạch nói.
- Ừm.
Tuy là bác sĩ Lâm không biết hắn tính làm gì nhưng vẫn xuống xe. Châu Trạch mở cửa sau của xe, chỉ chỉ vào bên trong, nói:
- Đi vào.
Bác sĩ Lâm vẻ mặt mơ hồ đi vào.
- Anh phải chứng minh rằng anh không có vấn đề. - Châu Trạch lẩm bẩm. Lúc này trời đã tối, cộng thêm khu vực tiệm sách của mình ít ai lui tới.
- Khẩu vị của anh không phải không tốt sao? - Bác sĩ Lâm ngồi ở ghế sau của xe khó hiểu hỏi.
Cơ thể của Châu Trạch cứng một chút, cô ấy nói thân thể có vấn đề là chỉ việc mình ngán ăn cơm?
Phù... Thở phào nhẹ nhõm, gỡ bỏ áp lực tâm lý nhưng vẫn nhẹ nhàng bước lên xe như cũ!
Tuy nhiên Châu Trạch vẫn nói:
- Anh phải chứng minh ở một phương diện khác cũng không có vấn đề.
- Vấn đề gì? - Bác sĩ Lâm vẫn vẻ mặt không hiểu.
Sau đó, Châu Trạch cũng chui vào ghế sau của xe. Khóa cửa xe lại. Trời rất tối, xe rất rung, bọn họ làm rất thoải mái.