Châu Trạch sửng sốt một lúc, vậy nên tối qua mình có thể dùng thân thể của "Từ Nhạc" để mượn xác hoàn hồn là do anh ta vừa mới bị giết ư?
Bởi vì cơ thể vẫn còn hơi ấm nên mình mới có thể nhập vào sao?
Vậy xem ra hình như mình cũng có chút may mắn.
Không bất mãn cũng không tức giận, càng không thể bởi vì thân phận bại lộ mà hoảng sợ, Châu Trạch xoay người, nhìn người đàn ông có tuổi tác xấp xỉ mình đang đứng ở phía sau này.
Người kia kinh ngạc một lúc.
Anh ta nhìn thấy một vài thứ bất thường trong mắt Châu Trạch,
Là vui mừng.
Là may mắn.
Thậm chí còn có một chút tán thưởng.
Là một kí chủ, với tình huống tối qua, Châu Trạch hiểu bản thân anh phải đối mặt với tình huồng khó khăn thế nào. Nếu như không phải tối hôm qua tên này đúng lúc giết người thì hôm này anh đã hồn tiêu phách tán, căn bản là không thể nhìn thấy ánh mặt trời hôm nay nữa.
- Xin lỗi, tối hôm qua tôi bất tỉnh, buổi sáng tỉnh dậy đầu óc choáng váng như đã uống say, tôi đã quên mất chuyện hôm qua rồi.
Châu Trạch tùy tiện giải thích.
Anh nghĩ rằng đối phương không thể nào đoán được anh là hồn ma mượn xác để nhập hồn, trừ phi đầu óc đối phương bị ngâm nước.
- Anh không trách tôi sao? - Đối phương chỉ vào mũi mình, nói một cách ngớ ngẩn. - Cho dù tôi vừa nói với anh là tối qua tôi đã đánh cho anh một cú rất đau?
- Không sao, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh đã không lấy điện thoại và máy tính trên bàn đi.
- Cái đó... là tôi quên mất. - Tên kia gãi gãi đầu. - Anh không sao là tốt rồi, đây là số tiền mà tôi cướp được của anh hôm qua.
Anh ta chủ động lấy ra 300 tệ, sau đó lại lấy thêm 800 tệ nữa.
- 800 tệ này là tiền thuốc men cho anh, 300 tệ là số tiền tôi cướp hôm qua. - Anh ta mím môi. - Hôm qua tôi đánh bài trên mạng, bị thua hết tiền lương cho mấy tên chó chết. Lúc đi ngang qua hiệu sách của anh bỗng muốn có chút tiền tiêu, liền vào đánh ngã anh, sau đó phát hiện anh đã tắt thở. Lúc đó tôi còn sợ muốn chết. Sau khi chạy về nhà, tôi mất ngủ cả đêm, còn nghĩ ngợi không biết cảnh sát có bỗng nhiên phá cửa đến bắt tôi không. Đột nhập cướp của còn giết người, lại chỉ cướp có 300 tệ, tôi thấy mình thật ngốc, thật sự không đáng chút nào.
Anh ta giơ tay vỗ vỗ vào vai Châu Trạch,
- Người anh em, anh không chết thật tốt, thật đó. Tôi đã quanh quẩn ở đây cả buổi sáng, đợi xem liệu có người báo cảnh sát hay không, chờ đợi cảnh sát đến, kết quả lại thấy anh vẫn còn ở trong hiệu sách. Anh biết không, lúc đó tôi chỉ muốn quỳ xuống đất dập đầu lạy anh vài cái. Cảm ơn anh, anh mạng lớn không chết, không thì tôi tiêu đời rồi. Ở đây có nhiều camera như vậy, nếu anh chết thì chắc chắn tôi sẽ chạy không thoát.
Châu Trạch nhìn 1100 tệ trong tay, lại nhìn "hung thủ giết người" đang giàn giụa nước mắt xám hối trước mặt, cảm thấy tình hình lúc này thật lạ kì.
Nói thật thì "Từ Nhạc" đã chết rồi, bởi vì anh ta chết rồi nên mình mới có thể làm tu hú chiếm tổ. Cũng chính vì mình là tu hú chiếm tổ nên cũng miễn đi tội giết người của tên đứng trước mặt này.
Anh và tên trước mắt này đều là kẻ được lợi, chỉ có Từ Nhạc kia là con quỷ xui xẻo mà thôi.
- Được, không sao đâu, có thể tối qua tôi chỉ đau đến ngạt thở thôi.
Châu Trạch đẩy tay của đối phương khỏi vai mình. Trước kia anh là một bác sĩ cấp cứu, có kiểu dơ bẩn nào mà chưa từng gặp cơ chứ? Nhưng anh vẫn giữ tính cách thích sạch sẽ trong hoàn cảnh cực đoan này. Trên thực tế, đa số bác sĩ cấp cứu đều có tính thích sạch sẽ, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau thôi.
Chính vì chứng kiến quá nhiều dơ bẩn nên mới càng biết quý trọng "sạch sẽ".
- Anh thật sự không trách tôi sao? - Anh ta có chút vui vẻ hỏi.
- Ừ, không trách anh.
Châu Trạch gật đầu:
- Anh hãy cố gắng đi làm rồi sống thật tốt đi, lần sau đừng phạm sai lầm như vậy nữa.
- Được, cảm ơn anh. Người anh em, anh đúng là người tốt.
Anh ta gật đầu lia lịa rồi rời khỏi hiệu sách, nghênh đón "cuộc đời mới" của anh ta.
Còn Châu Trạch thì cầm điện thoại lên suy nghĩ một chút. Anh cảm thấy vẫn nên báo cảnh sát, không phải tố cáo việc anh ta đã giết mình (Từ Nhạc), mà là báo việc nghi ngờ anh ta là trộm cướp.
Dù sao cũng nên để cảnh sát điều tra một chút, nếu đối phương từng có tiền án hoặc làm việc xấu khác mà bị cảnh sát bắt được thì cũng đáng đời.
Dù sao mình chiếmcơ thể của người ta thì cũng nên làm chút gì cho tên quỷ xui xẻo này.
Tuy rằng trước đó đối phương đã có thái độ nhận sai, còn bồi thường tiền thuốc men, nhưng mình vẫn báo cảnh sát thì đúng là rất thiếu đạo đức, có hơi giống mấy kẻ bị rủa là sinh con trai mà thiếu mất của quý vậy.
Châu Trạch chỉ vừa mới bấm 110, bên kia đang kết nối đường truyền thì
Ở cửa hiệu sách,
Tên kia bỗng nhiên quay lại.
- Còn có chuyện này...
Anh ta vừa đi vào, thấy Châu Trạch đang cầm điện thoại thì có chút kinh ngạc, liền chỉ tay vào Châu Trạch mà mắng:
- Mẹ mày, có phải định báo cảnh sát đúng không!
Châu Trạch lắc đầu.
- Đưa di động cho tao xem nào, đưa đây!
Châu Trạch đành lắc đầu tiếp.
- Mày nói chuyện không giữ lời gì cả, khốn kiếp, bố giết mày! Tao xem lần này mày có chết không!
Tên kia bỗng rơi vào trạng thái kích động, tinh thần anh ta hẳn là cóchút vấn đề. Có thể do thời gian dài sống với cờ bạc và không liên hệ gì với xã hội nên khi bị kích động bởi một việc gì đó, anh ta thường dễ dàng rơi vào trạng thái cực đoan.
Đối phương đánh tới, Châu Trạch đặt điện thoại xuống, lùi về phía sau.
Kiếp trước anh là bác sĩ, không phải tay đấm bốc cũng không luyện võ, cơ thể kiếp này cũng hơi gầy yếu, nói về chuyện đánh nhau tay đôi thì đúng là có hơi bối rối.
Rầm!
Anh ta ép Châu Trạch lên vách tường, đồng thời dùng hai tay bóp chặt lấy cổ Châu Trạch.
- Tao cho mày báo cảnh sát này, cho mày báo cảnh sát này, cho mày không giữ lời nhé, cho mày chết này, cho mày chết thật luôn. Lần này tao phải bóp chết mày sau đó lại cho mày đổ máu, tao xem mày có chết không!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi quát.
Đáng tiếc với giá cả của hiệu sách, lúc xế chiều thế này, đừng nói là khách hàng , đến cả người đi đường qua cửa cũng chẳng được mấy người.
Cảm giác cổ như muốn mất cảm giác, không có cách nào để hít thở. Châu Trạch đang cố hết sức giãy giụa, trong lúc giãy giụa thì móng tay Châu Trạch bỗng nhiên biến thành màu đen và mọc dài ra.
Ngay sau đó Châu Trạch vòng hai tay ôm ra sau lưng đối phương.
Tên thanh niên bỗng nhiên run lên, hai mắt trợn trắng, tự động thả tay khỏi cổ Châu Trạch, loạng choạng lui ra sau vài bước, đụng ngã vài cái giá sách, sau đó ngã rầm xuống đất.
Châu Trạch thoát ra, giơ tay lên vuốt cổ mình. Thật ra lúc nãy anh cũng không sợ hãi lắm, dẫu sao thì đến cả ác quỷ ở địa ngục cũng có thể bị móng tay của anh làm bị thương, đối phó với người bình thường có lẽ không phải là vấn đề gì lớn lắm nhỉ?
Nhưng cụ thể là vì sao lại có móng tay này, nó có tác dụng gì thì Châu Trạch hoàn toàn không rõ, chỉ biết nó là do ông lão được anh chữa trị trước khi gặp tai nạn đã "lây nhiễm" cho anh.
Thật đúng là,
Bị nấm móng, một truyền sang hai.
Châu Trạch đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt tên kia, vẫn còn tốt, chưa chết, còn hơi thở. Châu Trạch lắc đầu, cầm lấy điện thoại báo cảnh sát lần nữa.
Sau khi đồn công an làm xong ghi chép, đồng chí cảnh sát yêu cầu Châu Trạch đợi ở phòng khách nhỏ bên kia vì sự việc mà Châu Trạch báo án hơi kỳ lạ. Nói người ta tới cửa cướp bóc mình nhưng kết quả người bị đánh ngất xỉu lại là "hung thủ", mà vị hung thủ này hiện giờ vẫn đang ở bệnh viện, phải chờ anh ta tỉnh lại mới có thể xác định tiếp.
Nhưng chí ít là đồng chí cảnh sát cũng không còng tay Châu Trạch lại.
Ngồi bên cạnh Châu Trạch là một người đàn ông trung niên, tay trái ông ta bị còng lại ở trên đường ống dẫn khí của lò sưởi.
- Người anh em, cậu thật trâu bò đấy, tên kia định cướp tiền của cậu, cuối cùng lại bị cậu vặn ngược lại hả?
Khuôn mặt gã đàn ông trung niên hơi lôi thôi, ông ta vừa nói vừa vuốt vuốt phần tóc mái dài thượt đầy gầu bẩn:
- Đúng là có phong thái giống tôi lúc còn trẻ, đối với loại trộm cướp nhãi nhép đui mù thế này thì phải đánh cho chết mới chừa!
- Này, ông đàng hoàng một chút đi.
Một cảnh sát trẻ tuổi đi tới, quát to:
- Từ đầu mùa đông đến giờ ông đã trộm xe điện mấy lần rồi hả? Tôi nói này, sắp sang năm mới rồi, ông không thể sống yên thân một chút sao? Hoặc là tìm một công việc đoàng hoàng mà kiếm ít tiền gửi cho gia đình đi? Người lớn như vậy rồi mà còn.
- Làm thuê thì không thể làm rồi, cả đời cũng không thể làm thuê được. Làm buôn bán cũng không làm được, chỉ mỗi trộm xe điện mới có thể duy trì cuộc sống như thế này, đi vào trại tạm giam cảm giác như trở về nhà vậy.
- Tên nào tên nấy trong đó đều là nhân tài, nói chuyện cũng êm tai, tôi rất thích ở trong đó đấy!
- Hừ!
Người cảnh sát trẻ tuổi không muốn để ý tên này nữa, liền xoay người bỏ đi.
- Người anh em, cảm thấy tôi vừa rồi thế nào?
Gã đàn ông trung niên mập mạp nháy mắt với Châu Trạch.
- Rất thú vị đấy.
Châu Trạch cười cười nói.
- Ernesto Guevara là thần tượng của tôi đó, Ernesto Guevara, cậu có biết đó là ai không?
Châu Trạch gật đầu.
- Tôi nói với cậu nhé, thời gian này phải...
Gã mập mạp sửng sốt một lúc, hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào nói:
- Ầy, cái con bé kia thật xinh đẹp, đây là cảnh sát sao?
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn sang, tại cửa ra vào có một cô gái mặc áo lông màu xanh, mang ủng da cao cổ, đang đi cùng với một nữ cảnh sát khác tiến về phía họ.
- Chắc là cảnh sát rồi. - Châu Trạch nói.
Cô gái này rất đẹp, dáng người thanh tao, làn da trắng nõn, quan trọng là khí chất trên người cô là điểm cộng lớn nhất.
- Nhưng không mặc đồng phục cảnh sát mà.
Người đàn ông trung niên phản bác.
- Có thể là thường phục đó.
Châu Trạch suy đoán.
- Cậu nói rất đúng, mĩ nữ cảnh sát, chậc chậc, xem ra sau này tôi phải vào đây nhiều hơn mới được.
Gã trung niên mập mạp tặc lưỡi, bộ dạng không thỏa mãn:
- Nếu có thể cưới cô ấy thì giảm thọ mười năm tôi cũng đồng ý.
Châu Trạch lắc đầu, những thứ như tuổi thọ anh không dám đem ra để giỡn.
- Cậu không đồng ý sao?
Gã mập mạp thấy Châu Trạch lắc đầu thì vội kêu lên:
- Cậu là cái đồ có mắt không tròng mà, kiểu phụ nữ thế này, giảm thọ mười năm để đổi lấy một người không lỗ chút nào đâu...
Đúng lúc này, nữ cảnh sát và cô gái đi ủng da cao cổ đã bước đến trước mặt Châu Trạch.
- Từ Nhạc, vợ anh đến đưa anh về này. Bên kia đã điều tra rõ ràng, anh không sao rồi.
Nữ cảnh sát chỉ vào Châu Trạch rồi nói.
-... ! - Châu Trạch.
-... ! -Gã trung niên mập mạp.