Chương 7

Âm Hôn

Mạnh Ngọc Thần 06-11-2022 07:41:23

Rốt cuộc Vương Triệu lúc nào là nằm mơ, lúc nào là đang tỉnh? Anh không còn phân biệt rõ được nữa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngã thẳng lên ghế sofa. Thậm chí anh còn cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng, anh lúc này đang ở trong phòng ngủ của mình, nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng còn cau mày. Một khi tỉnh dậy, anh sẽ lại tiếp tục cuộc sống như trước đây, thay đồ rửa mặt xong thì đi ra ngoài, lại đến quầy điểm tâm trước cửa tiểu khu gọi một cái bánh quẩy, trên đường đi làm vừa đi vừa ăn. Lúc này, anh lại nhớ đến câu cuối cùng Phùng Quả nói trong điện thoại: "Trời sáng rồi, tôi phải đi thôi...", càng nghĩ càng thấy kì lạ. Cậu ta quả nhiên không phải người sống, tất cả những chuyện này nhất định là con quỷ sau lưng cậu ta làm ra. Trời dần sáng rồi. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, kế đến, có người dùng chìa khoá mở cửa nhà Vương Triệu. Là Lưu Xuân Hồng. Lưu Xuân Hồng thấy Vương Triệu nằm thẳng đờ trên sofa thì có chút giật mình, sau đó lại khôi phục như bình thường, cô hỏi Vương Triệu: "Sao anh không đi làm?" Vương Triệu không nhúc nhích, mở miệng khẽ nói: "Chóng mặt quá, không đi được, đợi lát nữa anh gọi cho công ty xin nghỉ. Sao em lại quay về rồi?" "Hôm nay vốn dĩ phải quay ngoại cảnh, nhưng trời mưa nên tạm thời huỷ rồi." Lưu Xuân Hồng nói xong liền đi về phía phòng ngủ. "Đợi đã, em quay lại. Trên tay em cầm cái gì đấy?" "Quần áo chứ gì, mấy ngày nay bên đài quyết định quay một tiết mục về phong tục dân gian, đây là đạo cụ để ghi hình." Lưu Xuân Hồng trải bộ quần áo trên tay ra cho Vương Triệu xem. Hai mắt Vương Triệu lập tức ghim thẳng vào đó: Đây là một bộ trường bào và áo khoác ngoài, một chiếc mũ rộng vành màu đen, còn có một đoá hoa lớn màu đỏ, đỏ đến chói mắt. Đây rõ ràng là bộ quần áo mà người đàn ông trong bức ảnh kia đã mặc. "Mau đem đi!" Vương Triệu điên cuồng hét lớn. "Anh làm sao vậy? Em tạm thời đem về để đây một lúc, đợi lát nữa sẽ cầm qua chỗ làm." "Anh không muốn nhìn thấy những thứ này!" Giọng Vương Triệu có chút khản đặc. Lưu Xuân Hồng cầm đống đồ trong tay đem vào phòng ngủ, sau đó bước đến sờ lên trán Vương Triệu, có hơi nóng. "Anh sốt rồi, uống thuốc chưa? Em đưa anh đến bệnh viện nhé." "Anh không đi đâu cả." "Vậy được, em dìu anh vào phòng nghỉ ngơi một lát rồi đi nấu cho anh một bát canh gừng." "Anh bảo em đem những thứ đó vứt ra ngoài!" "Được, được, được, nghe theo anh." Lưu Xuân Hồng chỉ có thể đem quần áo ra để ngoài cửa sau đó dìu Vương Triệu vào phòng ngủ, rồi xoay người đi nấu canh gừng. Liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon, Vương Triệu bị giày vò đến kiệt sức, thần trí mê man. Uống một bát canh gừng nóng hổi vào bụng, lại được vợ chăm sóc, tinh thần của Vương Triệu cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút. "Anh ngủ một giấc đi, lát nữa em giúp anh gọi điện đến công ty xin nghỉ. Chỗ em vẫn còn việc, em đi trước đây, nếu anh thấy còn chỗ nào không khoẻ cứ gọi đến đài truyền hình cho em." Lưu Xuân Hồng nói xong thì xoay người đi ra cửa. Cơn buồn ngủ chợp ập đến, rất nhanh Vương Triệu đã chìm vào trong giấc ngủ. Vừa ngủ, anh đã bắt đầu nằm mơ. Đối với Vương Triệu mà nói, có được một giấc ngủ ngon dường như đã trở thành một điều xa xỉ. Anh lại đứng trên con đường không nhìn thấy điểm cuối đó. Chung quanh tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Phía xa vang lên tiếng kèn Xô-na, Vương Triệu bước theo hướng phát ra tiếng kèn đó, đi đến trước một toà nhà. Anh cảm thấy toà nhà này rất quen thuộc, chính là toà nhà mà anh đang ở. Tiếng kèn phát ra từ tầng ba, hình như là nhà anh, Vương Triệu bước theo lối hành lang đi lên lầu. Trong phòng khách nhà anh có hai người đang ra sức thổi kèn Xô-na. Ngoài ra còn có rất nhiều người nữa, Vương Triệu nhìn thật kĩ, đều là những người quen của anh. Vương Triệu cất tiếng gọi họ thế nhưng chẳng có ai để ý đến anh. Trong phòng ngủ cũng có rất nhiều người, bọn họ đang đứng vây quanh giường của Vương Triệu, bàn luận gì đó. Vương Triệu bước vào phòng ngủ, nhìn thấy trên giường hình như có một người đang nằm, anh chen chúc qua đám đông, bỗng phát hiện ra người nằm trên giường lại chính là mình! Vương Triệu ở trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đang mặc trường bào và áo khoác ngoài, trước ngực đeo một bông hoa lớn màu đỏ, trên gối bên cạnh đặt một chiếc mũ rộng vành màu đen. Anh biến thành tam lang rồi! Vương Triệu từ trên giường ngồi bật dậy. "Trời sáng rồi sao? Mình vậy mà lại ngủ lâu đến thế?" Vương Triệu thầm nghĩ. Anh lần mò ấn công tắc đèn điện, đèn không sáng, có lẽ lại mất điện nữa rồi. Thế nhưng, Vương Triệu phát hiện bóng tối xung quanh có chút không chân thật, cảm giác giống như bạn đang đi trên đường, phía sau đột nhiên có một người bước tới dùng tay che mắt bạn lại vậy. Anh hoài nghi bản thân vẫn còn đang nằm mơ. Mắt không nhìn thấy, những bộ phận khác sẽ đặc biệt nhạy cảm hơn. Cả người Vương Triệu nổi da gà, anh cảm thấy trong phòng ngủ không chỉ có một mình mình. Mặc dù đối phương đã cố hết sức kiềm nén hơi thở, nhưng Vương Triệu vẫn có thể nghe thấy. Anh cố ngăn cảm giác sợ hãi trong lòng, lớn tiếng hét: "Ai?" "Tôi lại nói cho anh nghe một bí mật." Vương Triệu rất quen thuộc với giọng nói này, chính là giọng của người lúc nãy đã gọi cho anh. Vương Triệu để ý đến một từ mà người này đã nói: "Lại." "Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn làm gì?" Đối phương vẫn không có ý định trả lời câu hỏi của Vương Triệu, chỉ tiếp tục nói: "Trên đời này, cũng không có người tên Mễ Dao." Xung quanh chợt im lặng, hệt như người đó đã biến mất vào trong không khí vậy. Đột nhiên, Vương Triệu lại nghe thấy tiếng thở, tiếng thở này không giống với vừa nãy, rõ ràng là rất nặng nhọc, như bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối vậy, tham lam hít lấy hít để không khí xung quanh. Anh cảm nhận được người này kề sát lại tai mình, mặt hắn áp sát mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi là em..." Giọng nói đó hệt như từ một thế giới khác truyền tới, lạnh lẽo, cứng nhắc, không mang theo chút biểu cảm nào, như giấy. Vương Triệu nhất thời ngửi thấy mùi tro giấy. "Bây giờ...tôi đến biến anh thành người giấy..." Kế đến, lại có một người kề sát bên tai Vương Triệu, cất giọng thê lương: "Tam lang à..." Anh lại từ trên giường bật dậy. Đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào khiến anh có cảm giác an toàn. Có lẽ anh đã thoát ra khỏi cơn ác mộng đó. Lưu Xuân Hồng vẫn chưa về, trong nhà chỉ có một mình anh. Đầu óc vẫn còn mơ hồ. Anh vội vàng kiểm tra quần áo trên người mình, vẫn là bộ lúc nãy anh mặc khi đi ngủ: áo sơ mi đen kẻ sọc và một chiếc quần jean đã giặt nhiều lần đến sờn cũ. Anh lại nhìn xuống đế giày của mình, rất sạch sẽ. Trái tim đang treo lơ lừng của Vương Triệu chợt thấy nhẹ nhõm, anh không có mộng du.Vương Triệu cảm thấy bản thân đã rơi vào trong một âm mưu rất đáng sợ, mọi người xung quanh dường như đều đang muốn hại anh. Anh cảm thấy có thể mình không sống được lâu nữa. Vương Triệu bị suy nghĩ kì lạ này của mình doạ sợ, liên tục lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi ý nghĩ xui xẻo đó. Thế nhưng, anh thất bại rồi. Giác quan thứ sáu của con người rất thú vị, chuyện tốt thì không bao giờ thành sự thật, thế nhưng chuyện xấu thì lại linh cảm vô cùng chính xác. Anh xỏ giày bước ra cửa, muốn ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn thế giới này nhiều hơn. Anh không biết ngày mai còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không. Anh bước thật chậm trên đường, đi qua mọi con phố mà bản thân từng thân thuộc. Từ nhỏ đến lớn, những con đường này không thay đổi chút gì, chỉ duy nhất một thứ không giống chính là vết chân từ những đôi giày đã giẫm lên con đường này, từ những đôi giày giải phóng thời thơ ấu, đến bây giờ là giày du lịch, giày da, giày cao gót... Tất cả người đi đường đều đưa ánh mắt kì lạ dán lên người Vương Triệu, có người từ xa nhìn thấy anh, lập tức trốn vào một cửa hàng bên đường, sau đó thông qua cửa kính dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm vào anh. Vương Triệu nhìn bộ dạng mình trong cửa kính, đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đầy những đường tơ máu. Anh không thể nhớ đã bao lâu rồi mình chưa tắm rửa, trên người có mùi rất khó ngửi. Anh đưa tay lên bóp mặt mình, rất mềm, không phải giấy. Sau đó anh lại tiếp tục bước từng bước về phía trước. Anh chỉ muốn cảm nhận ánh mặt trời, cảm nhận được tất cả mọi thứ trên đời. Anh chỉ muốn cảm nhận được bản thân vẫn còn sống. Nhìn thấy ánh mắt kì quặc của người qua đường, Vương Triệu bỗng cảm thấy rất tức giận, trên thế gian rõ ràng có rất nhiều người, dựa vào đâu lại chỉ có anh gặp phải chuyện này chứ. Anh căm ghét mọi thứ trên đời này. Anh hận ông trời đối với mình lại bất công đến vậy, đem mọi thứ tốt đẹp đi phân phát cho những kẻ qua đường đang cười cợt anh, nhưng lại đẩy anh vào trong bóng tối vô tận. Anh lại hận cha mẹ mình, một người đàn ông vô cùng bình thường, cưới một người phụ nữ vô cùng bình thường, sau đó sinh ra một người con vô cùng bình thường như anh, trải qua một cuộc đời vô cùng bình thường, làm công việc vô cùng bình thường, tương lai cũng chẳng mấy sáng lạn. Anh hận Phùng Nghĩa, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ bởi vì nhà cậu ta giàu có. Anh hận Lưu Xuân Hồng, cả ngày chỉ biết tới công việc, không hề quan tâm gì đến cuộc sống của anh. Anh hận Phùng Quả, anh với hắn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hắn lại muốn hại anh. Anh hận người lạ đã gọi cuộc điện thoại đó cho anh, chỉ biết giống như con mèo đứng ở trên cao xem kịch hay. Hơi thở của Vương Triệu càng lúc càng nặng nề, mắt càng lúc càng đỏ ngầu. Kế đó, anh thở mạnh một hơi, anh không cam tâm, anh muốn phản kháng. Ai muốn hại anh, anh sẽ giết chết kẻ đó!