Vương Triệu quay trở về ngồi trên sofa, trong đầu không ngừng nghĩ về câu mà vừa nãy Phùng Quả đã nói: "Trong nhà anh có ma."
Ma trong câu nói của hắn chính là người phụ nữ trong bức ảnh kia sao? Vương Triệu ngó nghiêng xung quanh, rất yên tĩnh, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Lúc này, ánh mắt của Vương Triệu dừng lại ngay chỗ mà vừa nãy Phùng Quả đã ngồi, giữa kẻ hở trên ghế sofa lộ ra một góc giấy, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tấm giấy đó lên, ngay sau đó Vương Triệu lập tức cảm thấy máu trong cơ thể đang đông cứng lại...
Bức ảnh như âm hồn không tan đó lại xuất hiện.
Vương Triệu nghi ngờ Phùng Quả nhân lúc anh đi rót nước đã lén nhét bức ảnh đó vào đây, hắn đã đem ma nữ đó vào trong nhà anh.
Vương Triệu cảm thấy rất tức giận, anh khoác áo ngoài vào rồi lao nhanh ra khỏi nhà, anh muốn đến nhà Phùng Quả chất vấn hắn, rốt cuộc tại sao lại muốn hại anh.
Anh dùng hết sức bình sinh gõ của nhà Phùng Quả, qua một lúc có tiếng người vọng đến: "Ai thế, nửa đêm nửa hôm thế này, còn để cho người khác ngủ không hả..." Sau đó cửa phòng mở ra, người bên trong nhìn thấy Vương Triệu thì có chút bất ngờ, nói: "Ồ tôi còn tưởng là ai, hoá là ra anh Vương, mau vào ngồi đi!"
"Cậu...là Phùng Nghĩa?" Vương Triệu hỏi, anh để ý thấy Phùng Nghĩa đang mặc đồ ngủ kẻ sọc, đầu tóc ướt nhẹp.
"Đúng vậy, anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì, tôi có phải gái đẹp đâu..." Phùng Nghĩa nói.
"Tóc của cậu...sao lại ướt quá vậy?"
"Tôi gội đầu chứ sao."
"Bây giờ là nửa đêm..."
"Ai nói nửa đêm không thể gội đầu? Lát nữa tôi còn phải đi xem tiết mục của Mễ Dao, dù thế nào cũng phải sửa soạn một chút chứ."
Vương Triệu không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
"Em cậu đâu?"
"Cả đêm nó không về nhà, anh tìm nó làm gì?"
Vừa nghe thấy Phùng Quả không có nhà, Vương Triệu liền cảm thấy chán nản nói: "Không có gì, tuỳ tiện hỏi vậy thôi." Nhưng anh lại không muốn cứ vậy mà quay về, bèn lấy bức ảnh đó ra đưa cho Phùng Nghĩa, nói: "Cậu...từng thấy bức ảnh này chưa?"
Phùng Nghĩa nhận lấy bức ảnh, xem xét tỉ mỉ một lúc rồi nói: "Chưa từng thấy, người trong ảnh là ai vậy?"
Vương Triệu nói: "Đây là một bức ảnh về minh hôn, người phụ nữ trong ảnh đã chết rồi." Nói xong, anh nhìn thấy Phùng Nghĩa sợ đến giật thót, bàn tay đang cầm bức ảnh khẽ run lên. Cậu ta ném bức ảnh lại cho Vương Triệu, nói: "Mẹ nó, nửa đêm anh chạy tới nhà tôi cho tôi xem trò khỉ gì vậy hả?"
Vương Triệu cẩn thận quan sát Phùng Nghĩa, biểu cảm của cậu ấy không giống như đang diễn, cậu ấy thật sự là Phùng Nghĩa trước đây, có lẽ chưa từng thấy bức ảnh này thật. Anh lại nói tiếp: "Em trai cậu vừa tới nhà tôi, ngồi một lát rồi đi, kế đến tôi phát hiện ở chỗ cậu ta vừa ngồi có bức ảnh này. Trước khi đi cậu ta còn nói một câu, nói nhà tôi có ma, tôi đang nghi ngờ không biết có phải cậu ta cố tình để bức ảnh này ở nhà tôi không."
Phùng Nghĩa nghe xong nói: "Nửa đêm nửa hôm anh ăn no không có chuyện gì làm, chạy đến nhà tôi kể chuyện ma à? Với lại, em trai tôi đặt bức ảnh này trong nhà anh làm gì?"
Vương Triệu nói: "Tôi nghi cậu ta muốn hại tôi, từ sau khi nhìn thấy bức ảnh này, tôi cứ luôn mơ cùng một giấc mơ, trong mơ có một con ma nữ muốn bắt lấy tôi, luôn miệng gọi tam lang à..."
Phùng Nghĩa đưa tay ra sờ trán Vương Triệu: "Bảo sao anh cứ ở đây nói chuyện mê sảng, hoá ra là đang sốt. Mau về nhà nghỉ ngơi đi, à, tôi cũng phải ra ngoài gặp đại minh tinh của tôi rồi."
Vương Triệu nói: "Tôi không phải nói mớ, tôi nói đều là thật..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Phùng Nghĩa cắt ngang: "Mau về nghỉ ngơi đi, hơn nữa, không phải anh vẫn đang rất tốt đó sao, nó hại anh cái gì rồi?"
Vương Triệu thầm nghĩ, quả thật anh cũng không có chứng cứ chứng mình Phùng Quả muốn hại mình, nên không nói nhiều thêm nữa, quay đầu ủ rũ trở về nhà.
Vương Triệu về đến trước cửa nhà mình, đang lúc chuẩn bị lấy chìa khoá ra mở cửa, chợt cảm thấy lạnh toát sống lưng, giống như có đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm.
Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả hành lang trống rỗng, bốn bề rất yên tĩnh, thứ gì cũng không có. Tiếp nhận quá nhiều nỗi sợ hãi khiến bản thân anh như sắp đổ gục.
Anh vội vã đóng cửa lại, dựa vào cửa thở hổn hển.
Đột nhiên, điện thoại chợt vang lên khiến Vương Triệu sợ đến nhảy dựng. Lúc này, ai còn gọi điện thoại cho anh chứ?
Anh đưa bàn tay run rẩy bắt lấy điện thoại, kề sát vào tai, chỉ nghe thấy tiếng dòng điện rè rè.
Anh nghi ngờ là ai đó gọi nhầm rồi. Đang lúc định cúp điện thoại xuống, đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ xa lạ: "Tôi muốn nói cho anh nghe một bí mật."
"Cô là ai?"
Đối phương không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của Vương Triệu, dừng một lúc, người đó mới nói tiếp: "Trên thế gian này không có người tên Phùng Quả."
Đối phương cúp điện thoại rồi nhưng Vương Triệu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng "tút...tút..." kéo dài.
Đối phương là ai? Đang cho anh ám hiệu gì sao? Vương Triệu nghĩ mãi không ra.
Anh vừa tắt máy, chuông điện thoại lại lập tức vang lên lần nữa. Anh vội vàng bắt điện thoại lên, tức tốc hét vào đầu dây bên kia: "Rốt cuộc cô là ai?"
Vương Triệu hận không thể đưa tay vào trong ống nghe, lần theo đường dây điện thoại, duỗi tới trước mặt đối phương, bắt lấy kẻ đáng ghét này, xem hắn rốt cuộc có khuôn mặt thế nào.
Lần này, người ở đầu dây bên kia đáp lời anh: "Tôi là em."
Không phải người lạ vừa nãy.
Phùng Quả tiếp tục nói: "Anh tìm tôi?"
Vương Triệu lập tức giận dữ nói: "Tại sao cậu muốn hại tôi? Nửa đêm chạy tới nhà tôi, còn đem thứ chết tiệt đó bỏ vào nhà tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Không phải tôi."
"Vậy nửa đêm cậu đến nhà tôi làm gì?"
"Trong nhà anh có ma."
"Tôi thấy cậu chính là con ma đó thì phải."
"Không phải tôi."
Vương Triệu dần mất bình tĩnh. Bất luận là anh nói gì, Phùng Quả vẫn luôn dùng một giọng điệu nhàn nhạt để trả lời, không có chút cảm xúc nào.
"Vậy cậu nói xem ai là ma? Sao tôi không nhìn thấy?"
"Tôi có thể nhìn thấy, một con ma nữ, ở trong phòng ngủ của anh."
Da đầu Vương Triệu tê rần, lập tức nhìn về hướng phòng ngủ, bên trong tối đen như mực, không thể nhìn rõ thứ gì.
Càng không nhìn rõ, Vương Triệu lại càng sợ hãi trong lòng.
Anh đặt điện thoại xuống, lao vào trong phòng ngủ bật đèn lên, mọi thứ đều rất yên tĩnh, thứ gì cũng không có.
"Cậu...là người giấy sao?" Vương Triệu thu hết can đảm hỏi một câu.
"Anh cảm thấy thế nào?" Phùng Quả không hề trả lời thằng câu hỏi của anh.
"Tối qua tôi nằm mơ...mặt của cậu làm bằng giấy...cậu đang ngồi vẽ mặt mũi cho mình..."
"Là mơ sao?" Phùng Quả hỏi.
Vương Triệu cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, anh hét lên với Phùng Quả: "Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Giọng nói của Phùng Quả vẫn không mang theo chút biểu cảm nào: "Tuỳ tiện hỏi vậy thôi, trời sáng rồi, tôi phải đi thôi."
Nói xong liền cúp máy.