Chương 10

Âm Hôn

Mạnh Ngọc Thần 06-11-2022 07:44:02

Chuyện của Vương Triệu đã kết thúc rồi, thế nhưng, cả câu chuyện vẫn còn tiếp diễn. Bây giờ, chúng ta sẽ nói đến Lưu Xuân Hồng. Lưu Xuân Hồng vốn không phải tên Lưu Xuân Hồng, cô tên là Mễ Dao. Sau này mới đổi thành Lưu Xuân Hồng. Mễ Dao rất xinh đẹp, giọng nói cũng hay vô cùng, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể. Sau cùng người mà cô ấy chọn lại là Phùng Nghĩa. Nhà của Phùng Nghĩa có rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều quyền lực trong vùng. Ở cùng Phùng Nghĩa, tiền đồ của cô ấy sẽ vô cùng sáng lạn. Bởi vì công việc kinh doanh, bố mẹ Phùng Nghĩa thường không có nhà, Mễ Dao cũng thường xuyên qua đêm ở nhà cậu ta. Thế nhưng, Phùng Nghĩa lại nhất quyết không chịu công khai mối quan hệ giữa họ, bởi vì Phùng nghĩa vốn không yêu Mễ Dao. Ở cùng cô, chỉ là vì ham mê sắc đẹp của cô mà thôi. Không lâu sau đó Mễ Dao phát hiện ra Phùng Nghĩa cùng lúc qua lại với rất nhiều cô gái khác, một trong số đó còn là bạn cùng lớp với cô. Chẳng trách, người bạn đó thường nhìn Mễ Dao với ánh mắt hằn học. Cô muốn cắt đứt quan hệ với Phùng Nghĩa thế nhưng chưa được bao lâu, Mễ Dao thường xuyên cảm thấy bụng rất khó chịu, cô đi đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình mang thai rồi, thai nhi đã được hơn ba tháng. Cô hoảng sợ, vội vã đem chuyện mình có thai nói lại cho Phùng Nghĩa. Thế nhưng Phùng Nghĩa lại tỏ ý không hài lòng, cậu ta lấy ra ba ngàn tệ ném cho Mễ Dao, bảo cô tự mình đi phá thai, số tiền còn lại xem như phí bồi dưỡng, sau này giữa cả hai không còn bất kì quan hệ gì nữa, nói xong không thèm quay đầu nhìn Mễ Dao mà đi thẳng. Nước mắt Mễ Dao rơi lã chã xuống đất, cảm giác bị người khác đùa bỡn khiến cô vô cùng tuyệt vọng. Cô như người mất hồn đi nhặt từng tờ tiền dưới đất, mỗi lần nhặt một tờ, lòng cô lại càng lạnh đi một phần. Khi Mễ Dao nhặt tờ tiền cuối cùng lên, cô ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn theo hướng Phùng Nghĩa vừa rời khỏi, trong lòng chợt nảy ra một quyết định độc ác: Cô muốn trả thù, cô muốn tên đàn ông phụ bạc đó phải chết! Cô xin nghỉ bệnh ở trường, một mình đi đến bệnh viện phá thai. Nhìn thấy sinh mệnh bé nhỏ chưa thành hình chui ra khỏi cơ thể mình, trong lòng Mễ Dao lại không có chút gì gọi là dao động, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, giống như nhìn một khối u ác tính được cắt bỏ khỏi cơ thể vậy. Trái tim của cô cũng đi mất theo đứa bé kia rồi. Bác sĩ nói, từ nay về sau cô không còn khả năng sinh con nữa. Ra khỏi bệnh viện, Mễ Dao cố nén cơn đau đi bộ về trường. Sau khi nằm ở kí túc xá hai ngày, cơ thể của cô mới dần khoẻ lên một chút. Cô lục trong vali của mình ra một bức ảnh, bức ảnh cưới màu trắng đen. Không sai, chính là bức ảnh đã khiến Vương Triệu phát điên. Chuyện kể đến đây, tin chắc các bạn đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó rồi. Tuy nhiên, câu chuyện còn lâu mới đơn giản như trong tưởng tượng của các bạn, mặt tối trong bản chất của một con người luôn nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta. Cho nên, mời mọi người kiên nhẫn đọc tiếp. Năm ngoái, câu lạc bộ mà Mễ Dao tham gia có tổ chức đi đến một ngôi làng nhỏ không rõ tên để sưu tầm các tư liệu dân gian, trên bức tường của một gia đình trong ngôi làng đó, cô đã nhìn thấy bức ảnh cũ này. Chủ nhân của căn nhà đó nhàn nhạt nói, từ lúc ông ta bắt đầu biết chuyện đã thấy bức ảnh được treo ở đó rồi. Theo lời kể của một người lớn tuổi trong nhà, hai người trong bức ảnh này là tổ tiên của nhà họ, người nữ tên là Diệp Tử Mi, người nam tên Vương Hải Đắc, đây là một tấm ảnh cưới hoàn toàn bình thường. Mễ Dao cảm thấy bức ảnh này rất thú vị, bèn bỏ ra chút tiền mua lại nó. Bây giờ, bức ảnh này có chỗ dùng rồi. Cô nghĩa ra một kế hoạch rất nham hiểm, đó là lợi dụng bức ảnh này để trả thù Phùng Nghĩa. Mễ Dao về quê một chuyến, đến phòng quản lí hộ khẩu đổi tên thành Lưu Xuân Hồng, theo họ của mẹ cô. Trở về Nguyên Châu, cô thuê một căn nhà ở gần nhà Phùng Nghĩa. Vì để trả thù, cô cố ý tìm một thợ sửa khoá để học cách mở khoá. Sau đó cô bắt đầu theo dõi Phùng Nghĩa rồi ghi chép tỉ mỉ lại quá trình sinh hoạt một ngày của cậu ta, lúc nào Phùng Nghĩa ra ngoài, lúc nào về, lúc nào ngủ, đều được ghi lại một cách rõ ràng. Lưu Xuân Hồng đi đến tiệm ảnh, đem bức ảnh đó in ra thành nhiều bản, hơn thế nữa cô còn bịa ra một câu chuyện cho bức ảnh này, viết thành một lá thư, sau đó cho thư và ảnh vào một tờ phong bì làm bằng giấy kraft. Vào một đêm tối đen như mực, nhân lúc Phùng Nghĩa ra ngoài chơi bời, cô đã lẻn vào nhà cậu ta, đem phong bì đặt dưới gối của Phùng Nghĩa. Về phần nội dung bức thư, trước đây tôi đã nói qua một lần rồi, bây giờ sẽ không nhắc lại nữa. Chỉ khác một điều chính là, trong câu chuyện Mễ Dao gửi cho Phùng Nghĩa, ngày tháng trong dòng cuối cùng là ngày mười ba tháng sáu, cũng là sinh nhật Phùng Nghĩa. Sau đó, Lưu Xuân Hồng mở tủ quần áo của Phùng Nghĩa ra, trong mỗi bộ quần áo của cậu ta cô đều đặt một bức ảnh vào đó, kế đến, cô còn giấu một máy ghi âm mini vào trong góc tủ nữa. Trong máy chỉ ghi âm ba chữ: "Tam lang à..." Giọng nói đó được ghi ở phía cuối đoạn băng, để âm thanh đó vừa vang lên ngay lúc Phùng Nghĩa đi ngủ. Đây là bước đầu tiên. Sau đó, Lưu Xuân Hồng đi đến một cửa hàng bán đồ liệm, đặt làm hai bộ quần áo như của hai người trong ảnh. Một đêm nọ, cũng nhân lúc Phùng Nghĩa không có nhà, cô liền đem bộ quần áo giống người đàn ông trong ảnh đã mặc đặt vào trong tủ quần áo của Phùng Nghĩa, sau đó lấy máy ghi âm ra. Tất cả những gì còn lại chỉ là kiên nhẫn chờ. Mấy ngày sau, nhìn thấy Phùng Nghĩa như người mất hồn, đầu tóc rối bù, cô liền biết, thời cơ đã đến. Cô tìm một cơ hội, bỏ thuốc an thần vào nước ép hoa quả trong tủ lạnh nhà Phùng Nghĩa. Sau đó nửa đêm, lợi dụng lúc Phùng Nghĩa ngủ say, cô mặc bộ áo liệm đã đặt may rồi lẻn vào nhà Phùng Nghĩa, giấu máy ghi âm vào trong tủ quần áo, sau đó treo mình lên cánh quạt trần ngoài phòng khách. Lưu Xuân Hồng đã làm ra một sợi dây đai đặc biệt, sau đó gắn dây thừng vào một đầu móc, đầu kia móc trên dây đai đó, thế nên cổ của cô ấy không bị siết chặt. Cô còn giấu trong ống tay áo một con dao, nếu như Phùng Nghĩa không bị doạ chết, cô cũng sẽ tháo dây đai ra nhảy xuống, dùng dao đâm chết Phùng Nghĩa, đây là phương án cuối cùng. Chưa qua bao lâu, cô đã thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng động, cô biết Phùng Nghĩa bị doạ tỉnh rồi. Nhìn thấy cửa phòng mở, Lưu Xuân Hồng nghiêng cổ hướng về phía Phùng Nghĩa cất giọng thê lương: "Tam lang à..." Phùng Nghĩa lập tức ngã lăn ra đất. Lưu Xuân Hồng nhảy xuống, thử đá vào chân cậu ta mấy cái, cả người Phùng Nghĩa mềm nhũn, không có phản ứng. Sau đó, cô đưa tay lên mũi cậu ta thăm dò, không có hơi thở. Tim Phùng Nghĩa cũng ngừng đập. Thù lớn đã trả, Lưu Xuân Hồng cuối cùng cũng thở phào một hơi. Kế đó, cô bình tĩnh xoá sạch mọi dấu vết mình để lại, rồi lặng lẽ rời đi. Không lâu sau, cô nghe nói Phùng Nghĩa không hề bị doạ chết, mà bị tâm thần phân liệt, bị đưa vào trại tâm thần rồi. Sau khi tốt nghiệp, Lưu Xuân Hồng kết hôn với Vương Triệu theo sự sắp đặt của gia đình. Vương Triệu và Lưu Xuân Hồng cùng đến từ một thị trấn, Lưu Xuân Hồng không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Vương Triệu không biết Lưu Xuân Hồng trước đây tên là Mễ Dao. Tim cô ấy đã nguội lạnh rồi, kết hôn cùng ai cũng vậy thôi. Hai người kết hôn chưa bao lâu, Lưu Xuân Hồng dựa vào nhan sắc tuyệt đẹp và giọng nói động lòng người của mình mà vào được đài truyền hình thành phố, trở thành người dẫn chương trình của các tiết mục chuyên về mảng tình cảm. Trong đài truyền hình, cô cũng là đối tượng được rất nhiều người theo đuổi. Mặc dù đã kết hôn thế nhưng điều này vẫn không ngăn cản được những người này tán tỉnh cô, một trong số đó còn có giám đốc đài truyền hình vừa mới nhậm chức, Nghiêm Cẩm. Nghiêm Cẩm hơn bốn mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp, cũng không cao. Mặc dù tên là Nghiêm Cẩm, nhưng ông ta đối với cuộc sống riêng tư của mình không mấy khắt khe, vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã có tin đồn tình cảm mập mờ với mấy cô gái trong đài truyền hình. Điều quan trọng là, ông ta đã có vợ. Vợ của ông ta là viên chức, thường xuyên vắng nhà. Thậm chí đi đâu bà ấy cũng không nói, Nghiêm Cẩm cũng lười hỏi, hai người cứ vậy mà ngầm hiểu. Bởi vì là cấp trên, mọi người không dám tức giận cũng không dám nói gì ông ta. Gần đây, Nghiêm Cẩm đã để mắt đến Khương Hoàn, người dẫn chương trình chính trong tiết mục 'Ai là người thắng lớn' của đài, thế nhưng Khương Hoàn lại chẳng nể mặt Nghiêm Cẩm chút nào cả, mấy lần cô ấy mắng Nghiêm Cẩm ngay ở chỗ đông người, thậm chí có lần còn tát ông ta một cái, khiến Nghiêm Cẩm rất mất mặt. Vì chuyện này, Nghiêm Cẩm ôm hận trong lòng. Có một lần tình cờ, Nghiêm Cẩm nhìn thấy Lưu Xuân Hồng, ông ta lập tức nảy ra ý tưởng tìm người thay thế Khương Hoàn. Lưu Xuân Hồng và Khương Hoàn có ngoại hình rất giống nhau. Lưu Xuân Hồng không hề kháng cự trước sự tiếp cận dù là vô ý hay cố ý của Nghiêm Cẩm. Cô nảy ra một ý định, có thể lợi dụng Nghiêm Cẩm để được được mục đích của mình. Cô muốn từng bước từng bước leo lên cao. Sau khi nảy ra ý định này, cô bắt đầu cảm thấy kẻ vô tích sự Vương Triệu dần trở thành đá cản đường của mình. Vì nguyên nhân này mà khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Lưu Xuân Hồng thậm chí còn không về suốt nhiều ngày liền. Còn Vương Triệu, bởi vì tính cách nhu nhược nên cũng không dám nói gì. Lưu Xuân Hồng thường xuyên qua đêm ở khách sạn cùng Nghiêm Cẩm. Phía Nghiêm Cẩm cũng thuận lợi đá Khương Hoàn đi, để Lưu Xuân Hồng thay vào vị trí dẫn chính trong chương trình 'Ai là người thắng lớn', giúp cô dần trở nên nổi tiếng. Cô bắt đầu lấy cho mình một nghệ danh, tên là Mễ Dao, Dao trong Dao Viên (nghĩa là xa vời)