Ngày mười sáu tháng giêng năm thứ mười dân quốc. Vương Triệu nhẩm tính thử một chút, chính là năm 1921.
Trùng hợp là, sinh nhật của Vương Triệu cũng là ngày mười sáu tháng giêng, có điều là cách đến mấy chục năm sau, năm 1967.
Trời sụp tối, bên ngoài còn đang đổ mưa, Lưu Xuân Hồng vẫn chưa về. Vương Triệu gấp lá thư lại, muốn đặt nó trở vào ngăn kéo.
Vừa mở ngăn kéo ra, Vương Triệu phát hiện bên trong có một tấm ảnh, anh cầm nó lên nhìn thử, da đầu lập tức tê rần.
Lại là tấm ảnh minh hôn đó.
Ban sáng không phải đã đốt đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây nữa?
Trong đầu Vương Triệu hiện lên một hình ảnh: Giữa màn đêm đen đặc, một bàn tay phải trắng bệch từ từ thò ra giữa đống tro tàn. Bàn tay đó di chuyển trong bóng tối, bò vào nhà Vương Triệu, mở ngăn kéo của anh ra, bò vào, sau đó dừng lại, chầm chậm biến thành bức ảnh này...
Vương Triệu lấy bật lửa ra, lại châm vào bức ảnh.
Nó lại biến thành một đống tro, Vương Triệu đem đống tro đó rải ra ngoài cửa sổ.
Vương Triệu có chút sợ hãi, anh tắt hết đèn, co người lại nằm trên sofa.
Có một số người, càng sợ hãi càng phải bật đèn sáng hơn, nhưng lại có một số người, càng sợ hãi lại càng phải tắt hết đèn.
Vương Triệu bắt đầu suy nghĩ lung tung: Ma nữ trong ảnh đang bám theo mình rồi.
Anh khẳng định bản thân trước đây chưa từng thấy qua tấm ảnh đó, tuyệt đối không quen biết người trong ảnh.
Thế nhưng, tại sao cô ta lại muốn bám theo anh?
Vương Triệu không dám ngủ.
Đột nhiên, anh nghe thấy có một tiếng động rất khẽ, giống như góc áo của người nào đó quẹt qua cửa.
Ngoài cửa có người? Vương Triệu bước đến nhìn vào mắt mèo trên cửa, bên ngoài tối om, đèn tự động ngoài cửa vẫn không sáng.
Vương Triệu nghi ngờ mình gặp phải ảo giác. Ngay lúc này, âm thanh đó lại vang lên lần nữa, lần này anh nghe thấy rất rõ ràng.
Ngoài cửa thật sự có người! Vương Triệu chầm chậm di chuyển sát lại chỗ cửa, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Anh muốn xem thử bên ngoài rốt cuộc là ai.
Đến trước cửa, Vương Triệu nhoài người đến chỗ mắt mèo trên cửa phòng nhìn ra ngoài, vẫn một mảng tối đen, không thể nhìn rõ thứ gì cả.
Vương Triệu muốn đá vào cửa một cái để đèn tự động có thể sáng lên, như vậy anh có thể thấy được người ngoài cửa.
Có điều hiện giờ anh lại không dám, anh sợ sau khi đèn sáng, nhìn thấy bên ngoài là ma nữ trong bức ảnh đó đang treo lủng lẳng trên khung cửa, hai mắt trợn trừng, đầu lưỡi thè ra, không ngừng đung đưa qua lại.
Đang lúc Vương Triệu định thu ánh mắt lại, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa cực lớn, khiến anh sợ đến run bần bật. Sau đó, anh sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Thông qua mắt mèo vẫn chỉ nhìn thấy một mảng tối đen như mực, chẳng lẽ đèn tự động bị hỏng?
Đợi đã, Vương Triệu đã nhìn ra điểm khác thường rồi: Trong mắt mèo chỉ có vòng tròn chính giữa là tối đen, viền xung quanh vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng.
Nói chính xác hơn là, ngoài cửa cũng có người đang làm động tác giống hệt Vương Triệu, nhoài người đến trước cửa, thông qua mắt mèo nhìn anh.
Thời khắc này Vương Triệu lập tức sợ đến không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra sau lưng.
Lúc này, lại một tiếng đập cửa nữa vang lên, Vương Triệu giật mình nhảy dựng, lại nhìn ra bên ngoài, đèn tự động sáng rồi, bên ngoài trống không, con mắt đó đã không còn thấy đâu nữa.
Kế đến, dưới lầu vang lên tiếng giày cao gót, Vương Triệu biết, Lưu Xuân Hồng đã về.
Lúc Lưu Xuân Hồng thay giày ở cửa, anh nhìn thấy cô cầm một cái cái mũ rộng vành màu đen.
Vương Triệu nhận ra cái mũ đó, chính là thứ mà người đàn ông trong bức ảnh đã đội.
Anh thầm cảm thấy kinh hãi, hỏi Lưu Xuân Hồng: "Cái mũ này...lấy từ đâu ra vậy?"
"Không biết nữa, vừa nãy lúc em lên đến lầu nhìn thấy cái mũ này treo ở tay nắm cửa, em còn tưởng là của anh chứ, cũng không sợ bị người khác nhặt mất." Lưu Xuân Hồng nói.
"Cái mũ này không phải của anh, mau vứt nó đi đi" Vương Triệu đột nhiên nổi nóng một cách khó hiểu.
"Sao lại phải vứt, trông nó cũng khá đẹp mà, lại còn rất hợp với anh nữa."
Vương Triệu nghe thấy câu này, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Mau vứt đi...cái mũ này...không phải điềm lành."
Vương Triệu đem những chuyện đã xảy ra kể lại đầu đuôi cho Lưu Xuân Hồng nghe, bao gồm cả chuyện lá thứ, bức ảnh bị đốt lại xuất hiện lần nữa, còn có chuyện vừa nãy ngoài cửa.
Lưu Xuân Hồng nghe xong vội vã ném cái mũ ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến đây, Vương Triệu cũng lập tức mở cửa nhà, bên ngoài đang mưa, nếu như vừa nãy ngoài cửa là người thật dưới sàn nhất định sẽ lưu lại dấu chân.
Thế nhưng, bên ngoài ngoại trừ vệt nước do Lưu Xuân Hồng để lại, những thứ khác đều không có.
Vừa nãy ngoài cửa quả nhiên là ma, cô ta lần theo bức ảnh tìm đến cửa rồi! Nhất định là muốn đến lấy mạng Vương Triệu.
Anh chỉ ước có thể tìm thấy một chút dấu vết nào khác ngoài cửa thôi, cái gì cũng được. Chỉ cần lưu lại dấu vết, có thể cho thấy lúc nãy ngoài cửa thật sự là người, anh vẫn có thể tìm được cách đối phó.
Thế nhưng, anh biết nên đối phó với ma thế nào đây.
Lưu Xuân Hồng cảm thấy sợ hãi trước một loạt động tác của Vương Triệu, cô đưa tay sờ trán anh, hỏi: "Có phải anh bị bệnh rồi không? Em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé."
Vương Triệu hất tay Lưu Xuân Hồng ra, nói: "Anh nói đều là thật cả! Vừa nãy ngoài cửa thật sự có ma! Trước khi em bước lên lầu cô ta đã biến mất rồi, không tin em xem cái này đi." Vương Triệu lấy bức thư kia ra.
Lưu Xuân Hồng vội xua tay nói: "Đồ của ma nữ, em không dám nhìn đâu. Em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm ghi hình."
Cô ấy không tin Vương Triệu.
Nói xong, Lưu Xuân Hồng liền đi vào phòng, rất nhanh đã chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Vương Triệu ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, anh sợ ma nữ đó lại tới.
Mãi cho đến nửa đêm, Vương Triệu bắt đầu mơ màng. Trong bóng tối, anh nhìn thấy Lưu Xuân Hồng bước ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh sofa, nhìn anh trừng trừng.
Trong lòng Vương Triệu chợt hốt hoảng, anh hỏi Lưu Xuân Hồng: "Em trừng mắt nhìn anh làm gì?"
Lưu Xuân Hồng dùng chất giọng vô cùng đáng yêu nói: "Anh nhìn xem em là ai?"
Vương Triệu nói: "Đừng đùa nữa, em là Lưu Xuân Hồng."
Lưu Xuân Hồng lại nói: "Không phải, anh nhìn kĩ lại xem."
Vương Triệu sững người, trong căn nhà này ngoại trừ anh và Lưu Xuân Hồng còn có ai nữa? Anh đưa mặt mình kề sát lại mặt Lưu Xuân Hồng, trời tối quá, không thể nhìn rõ.
Lúc này, anh nghe thấy Lưu Xuân Hồng bật cười khúc khích, cười đến cả người run bần bật. Cô nói với Vương Triệu: "Anh thật sự không biết em là ai sao?"
Kế đến, bên ngoài loé lên một tia chớp, vệt sáng nhợt nhạt chiếu sáng cả phòng khách, tim của Vương Triệu suýt chút thì nhảy ra ngoài, người ở trước mặt này vậy mà lại không phải Lưu Xuân Hồng.
Giọng nói của cô ta chính là giọng của Lưu Xuân Hồng, có điều gương mặt đó bôi một lớp phấn rất dày, hai mắt trợn ngược, đôi môi đỏ như máu để lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, rõ ràng là khuôn mặt của ma nữ trong bức ảnh.
Cô ta rụt lưỡi vào lại trong miệng, nhìn Vương Triệu cất tiếng gọi thê lương: "Tam lang à..."
Vương Triệu từ trên sofa bật dậy.
Vừa nãy là một giấc mơ.
Anh nhìn nhìn đồng hồ, mới năm giờ mười tám phút. Trời còn chưa sáng, mưa vẫn đang rơi.
Lúc này, Vương Triệu thấy cửa phòng bật mở, Lưu Xuân Hồng chầm chậm bước ra.
Nhớ đến giấc mơ lúc nãy, trong lòng Vương Triệu phát hoảng, anh hỏi Lưu Xuân Hồng: "Em...có phải là Lưu Xuân Hồng không?"
Lưu Xuân Hồng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Anh bị bệnh à? Trong nhà này còn có người khác sao? Em phải đi rồi, đang gấp ghi hình."
Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài.
Trong nhà thật sự không có người khác, thế nhưng có thể là có ma.
Từ đầu đến cuối, Vương Triệu đều không nhìn đến mặt Lưu Xuân Hồng.
Người vừa nãy bước ra cửa có phải là Lưu Xuân Hồng không? Vương Triệu không dám khẳng định.
Anh thầm hoài nghi, hôm qua ma nữ vừa rời khỏi, Lưu Xuân Hồng đã về tới, nhất định là cô ta đã nhập vào Lưu Xuân Hồng rồi bước vào nhà...