Chương 697: Nhất khí hóa tam thanh

Già Thiên

Thần Đông 25-07-2021 10:38:56

- Ta chỉ muốn biết, chủ nhân Bát Cảnh Cung có phải là Lão Tử hay không? Diệp Phàm hỏi. - Hừ, nơi đây là sở hữu của chủ nhân nhà ta. Tên đồng tử kia dùng ánh mắt âm hàn, vô cùng cừu hận hắn. - Các ngươi là ai? Diệp Phàm nói. - Đại huynh của ta là Doàn Thiên Đức, là chủ nhân của Bát Cảnh Cung, ta cũng ở trong Huyền Đô Động tu luyện, tên là Doàn Thiên Chí, nói điều này cho ngươi biết, miễn cho việc uổng mạng mà còn mơ hồ. Tên trẻ tuổi này thản nhiên nói. - Ngươi chỉ là một tên nhà quê, còn không mau ra mắt thân đệ đệ của chủ nhân nhà ta, đúng là không biết sống chết! Đồng tử kêu lên. Ba! Diệp Phàm ra tay, bàn tay màu vàng lớn như một cái cối xanh vàng óng, lóe ra ánh sáng chói mắt, lập tức đập ra ngoài. Tên đồng tử kia kêu lên thảm thiết, phun ra mấy cái răng, tiên huyết chảy xuống, căn bản không thể tránh được, hắn bay ngược ra ngoài mấy chục trượng, đập vào một vách núi, tạo ra một cái hố hình người. - Ngươi muốn chết sao, dám ra tay tại Bát Cảnh Cung? Doãn Thiên Chí sắc mặt âm trầm xuống, vô cùng cường thế, nhìn xuống Diệp Phàm, từng bước một đè ép hắn. Một nửa mặt của tên đồng tử kia đã bị dập xương, gian nan giãy ra khỏi vách đá, dừ tợn rít gào, nói: - Trong thiên hạ ai chẳng biết chủ nhân nhà ta, trong tương lai sẽ vô địch trên trời dưới đất, ngươi dám tới đây tìm chết sao? Hiện tại Diệp Phàm có thể cùng luận bàn với cả Hoàng chủ, một khi Thánh thể đạt tới cảnh giới này, có thể nói là cực kỳ khủng bố, có thể đi khắp thiên hạ, tất nhiên là không cần phải kiêng kị gì cả. Ba! Hắn lại lật tay đánh ra một bạt tai nữa, bàn tay to lớn màu vàng vươn ra mấy chục trượng, lại đánh bay đồng tử ra ngoài, nửa mặt bên kia cũng dập nát cả xương, rốt cuộc không nói ra lời, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Đồng tử này bị trọng thương, hóa thành một con giao long màu xanh, lao thẳng lên một vách núi, cũng không dám nói câu nào nữa. - Đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ, ngươi làm càn tại trước cửa Bát Cảnh Cung như vậy, thế thì hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp nữa, nếu muốn giữ được mạng sống, thì chấp nhận làm nô lệ đi. Doãn Thiên Chí điềm nhiên nói. - Phải không, ta muốn xem ngươi có thể lưu lại ta như thế nào! Diệp Phàm rất ung dung, từng bước đi lên không trung, đứng đổi mặt với hắn. - Ồ? Doãn Thiên Chí đột nhiên ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra kinh hãi, nói: - Khí tức của Vạn Vật Mầu Khí, trên ngươi người có Huyền Hoàng tinh túy! Diệp Phàm thầm rùng minh, tên này có linh giác quá cường đại, ngay cả cái đinh đã được thu ở trong mi tâm mà hắn vẫn còn có thể cảm ứng được. - Tốt lắm, đại huynh của ta đang muốn tế luyện một cái Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, đang tìm Vạn Vật Mẫu Khí, không ngờ ngươi lại đưa tới vật này! Doãn Thiên Chí nói rất thản nhiên, cho rằng đồ vật của Diệp Phàm chính là của y rồi, Diệp Phàm chỉ là đưa bảo vật tới cửa mà thôi. Hắn vươn ra một bàn tay to lớn, chộp về phía trước, ngay lập tức che phủ cả thiên địa. Diệp Phàm cả kinh, thân thể người này cũng không biết cường đại tới mức nào, dường như đã được dùng thánh vật vô thượng thanh tẩy qua, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay thì đã có thể đè sụp cả vòm trời. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý sợ hãi, thân là Thánh thể, trời sinh không sợ cận chiến rồi, hắn liền lập tức nghênh đón đòn tấn công này. Ầm! Hai bàn tay to lớn va chạm, phát ra một tiếng vang nặng nề, thân thể Doàn Thiên Chí giống như một khối bất hủ thần kim tồn tại vĩnh hằng, chắc chắn không gì phá được. - Cường đại như vậy sao? Trong lòng Diệp Phàm giật nảy, đây là một trong những thân thê cường đại Nhất mà hắn chứng kiến từ khi xuất đạo tới nay. - Ta đã dùng Bất Tử Thần Hoàng huyết tẩy rửa thân thể, ngoài đại huynh của ta, thì hôm nay là lần đầu tiên gặp phải một người có thể chống lại thân thể này, vậy mà lại không đập nát được ngươi? Doãn Thiên Chí cũng cực kỳ giật mình, rồi sau đó cười lạnh nói: - Hoàng Huyết Phi Đằng! Hắn hét lớn một tiếng, cả người như một áng mây đỏ rực hướng lên trời, được một tầng Bất Tử Thần Hoàng huyết bao phủ, thân thể vô cùng chắc chắn, giống như có thể trọn đời không bị phá hủy. Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, lập tức cũng không còn lưu thủ nữa, hoàng kim huyết sôi trào, khí tức che phủ cả trời cao, một luồng sáng màu vàng đỏ từ trong thiên linh cái vọt lên, đánh xuyên qua bầu trời. Phốc! Hai thân thể tuyệt thế va chạm, một luồng máu phun ra, một cái cánh tay của Doãn Thiên Chí bị Diệp Phàm xé đứt ngay tại chỗ, phát ra một tiếng hét lớn thê thảm: - Ngươi...! Hắn nhanh chóng lui về phía sau, cố định thân hình, gốc tay phải tràn ngập máu, lại mọc ra một cánh tay khác, quát lớn: - Hôm nay ta phải chém chết ngươi! Doãn Thiên Chí cầm máu cho cánh tay, ánh mắt sâm lành, một thân long y phấp phới bay, tử kim quan trên đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, nét mặt hắn vô cùng hung ác. Từ khi hắn xuất thế tới nay, trừ đại huynh ra thì đã không có một ai có thể dùng một chiêu áp chế hắn, lại còn dùng thân thể đối kháng, xé xuống một cánh tay của hắn, điều này làm cho hắn tức giận tới mức máu trong người như sôi trào lên. Một ngón tay của hắn điểm ra, khiến cho cả cánh tay trở thành màu đỏ thẫm. toàn thân phát ra ánh sáng như một áng mây màu đỏ chói mắt. Diệp Phàm nghiêng người né tránh, luồng ánh sáng màu hồng này xẹt qua người, xuyên thũng không chỉ một tòa núi đá, luồng sáng màu hồng này còn phá không, xuyên qua cả ba mươi sáu ngọn núi, tạo thành một cái hang động rất tròn, nhìn xuyên từ đầu này sang đầu kia. Một chỉ này có uy lực thật lớn, ngưng tụ ra một tia bất hủ thần tính, cứng rắn không thể ngăn trở, có thể bẻ gãy nghiền nát, tiêu diệt vạn sinh linh. Đôi mắt Doãn Thiên Chí đỏ như máu, giống như hai thanh ma đao khiếp người, khí thế như một vầng mặt trời, mười ngón cùng vung lên, từng luồng sáng màu đỏ lần lượt bắn ra. Mỗi một đầu ngón tay đềụ như một thanh Xích Tiêu Kiếm, đỏ tươi khiếp người, trong suốt chói mắt, thần mang sắc bén, có khí thế như muốn đâm thủng tiểu thế giới này cho tới mức không ra hình dạng gì nữa. Diệp Phàm tránh đi những luồng sáng này, cẩn thận quan sát, hai tay niết ấn, quyết đoán ra tay, Phiên Thiên Án trực tiếp đập ra. Một tiếng nổ vang khắp vòm trời được phát ra, đây là đại đạo thần ấn bất truyền của Nhân tộc, trình độ lý giải đối với đạo của người tu luyện càng cao, uy lực lại càng lớn. Đại ấn như trời xanh, có hình vuông, như ngọc tỷ của Thiên đế đang hạ xuống, phá hủy vạn vật, như một luồng long khí đang buông xuống, không biết đã mạnh hon năm đó bao nhiêu lần rồi. Không kẻ nào có thể chống lại được! Phiên Thiên Ắn như bầu trời lật úp lại, dưới một kích này, tất cả các luồng sáng đỏ đều tan thành mây khói, trở thành tro tàn, toàn bộ bị tiêu diệt. Xương cốt Doãn Thiên Chí bị ép tới mức phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bay thẳng ra ngoài mấy chục trượng, đập vỡ một tòa núi đá, bị đống đá vụn chôn xuống phía dưới. Thân thể hắn được Bất Tử Thần Hoàng huyết tẩy rửa, thân thể khủng bố có thể được gọi là biến thái, trong cùng lứa tuổi cũng rất khó tìm đến người có thể chống lại được, nhưng hiện giờ lại bị đối thủ đánh cho không chút hoàn thủ nào. Diệp Phàm xông lên, tay niết Nhân Vương Ấn, như một vị Nhân tộc chỉ chủ đứng trên thiên hạ, một đại đạo thần ấn này cuồn cuộn mành liệt, có thể hủy diệt cả thập phương, san bằng cả ngọn núi đổ này, đánh cho ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại được. Vùng đất này đã bị đánh cho không còn một ngọn cỏ, trở thành một mảnh trụi lủi, ngọn núi cổ nguy nga cũng biến mất. Phía xa, con giao long kia lại đã hóa thành đồng tử, kinh sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái rứiợi. thân thể Doãn Thiên Chí cường đại tới mức nào, ngay cả chủ nhân Bát Cảnh Cung cũng từng khen ngợi qua, mà giờ lại bị người ta chính diện áp chế cho không thở nổi. - Đây là thể chất biến thái gì vậy, chẳng lẽ là chiến đế thể trong truyền thuyết cổ xưa theo lời của chủ nhân? Đồng tử quá sợ hãi, nếu Doãn Thiên Chí mà chết đi, chủ nhân Bát Cảnh Cung xuất quan, thì hắn đã gây ra đại họa bằng trời rồi, cho dù lên trời xuống đất cũng đều khó mà thoát khỏi cái chết. Phía xa, các lớp đất đá bị đập nát, bụi mù như những làn khói báo động, bay lên tận trời cao, che khuất cả ánh mặt trời. Doãn Thiên Chí vọt ra ngoài, vừa rồi hắn đã bị áp chế một cách tuyệt đối, Nhân Vương Án của Diệp Phàm san bằng mật đất, hắn không đủ sức chống lại, liền trốn vào trong lòng đất, sau đó mới chui ra từ hướng này. Vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lẽo âm trầm, đây là chuyện mà hắn chưa từng gặp qua, từ trước tới giờ hắn chưa từng bị áp chế như vậy, đã được tắm rửa trong máu của bất tử phượng hoàng, loại thần vật nghịch thiên này thì cả trăm ngàn thế cũng khó gặp, khiến cho thân thể của người ta thoát khỏi phàm thai, sinh ra thân thể bất hủ, vậy mà hiện giờ lại còn không ngăn được người trước mặt này. - Tử Khí Đông Lai, mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm! Doãn Thiên Chí hét lớn, khí tức tường hòa như biển từ phía đông tràn đến, ngay lập tức bao phủ cả trên trời dưới đất, khiếp sợ cả tâm hồn con người. - Truyền thừa của Lão Tử! Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên của vị cổ nhân kia, khi đi ra Hàm Cốc Quan về phía tây thì đã từng thi triển ra. Âm thanh giống như sóng thần phát ra, khí tường hòa từ phía sau Doãn Thiên Chí vọt lên, như mười vạn viên Cổ Tinh nặng nề rơi xuống, tất cả tinh quang cùng tụ lại một chỗ. Cảnh tượng này giống như một Yêu Tôn cổ vạn năm trước, ngang trời xuất thế, yêu khí ngập trời, bừa bãi tàn sát khắp nơi, mỗi một tấc đều là đóa hoa màu tím, mỗi một tấc đều là ngọn lửa tím đang bùng cháy. Khí tức tường hòa mênh mông cuồn cuộn, bao phủ Diệp Phàm, muốn luyện hóa hấn, rất nhiều ngọn núi đá đều bị bốc hơi biến mất, trở thành những luồng khói màu tím, căn bản không còn tồn tại nữa. Đây là một loại công kích bí thuật cực kỳ đáng sợ, tuy Doãn Thiên Chí chỉ có được một bộ phận truyền thừa từ huynh trưởng của hắn, nhưng cũng có thể bễ nghễ thiên hạ được rồi. Bất kỳ kẻ nào phải đối mặt với bí thuật vô thượng như vậy thì đều biến sắc, các ngọn núi lớn nguy nga khắp nơi bị bốc hơi lên, biến mất như những luồng hơi nước, cực kỳ dọa người. Diệp Phàm không dám có một tia khinh thường nào, ngược lại sắc mặt vô cùng ngưng trọng, dùng thân làm ấn, câu động đạo ngân, hiển hóa ra Thái Cực Viên màu hoàng kim, đối kháng với thần thuật Tử Khí Đông Lai. Từng tiếng kiếm minh liên tiếp vang lên, như những tiếng phượng hoàng rít gào nối tiếp nhau, trong tử quang tràn ngập đao quang kiếm ảnh, Bất Tử Thần Hoàng bay múa, tung hoành ở trong sương mù màu tím, tất cả đều chém lên trên người Thái Cực Viên màu hoàng kim này. Đáng tiếc, vạn pháp như mây, vội vàng mà qua, Diệp Phàm vẫn đứng yên không nhúc nhích, chống lại thế công này. Hon nữa, sau khi ổn định thế cục, hắn bước chậm rài về phía trước, từng bước ép sát. Mỗi một bước hạ xuống, cả vùng tiên thổ này đều rung chuyển lên từng đợt. dường như có một vị cổ thần thời thượng cổ đang bước đi, khiến cho cả trời xanh cũng bị ép đến mức rung động. Doãn Thiên Chí biến sắc, hiện tại hắn thật sự không muốn dùng thân thể để đối kháng cùng Diệp Phàm, hắn đã ăn hai lần thiệt thòi rồi, trong lòng phát lạnh, nhanh chóng lui về phía sau, quyết định dùng đạo pháp để đối địch. - Thái Thanh Nhất Khí Hỗn Nguyên TrẦm! Thân thể hắn như hóa thành hư vô, nhanh chóng lui lại, nhưng trên bầu trời lại đánh xuống một luồng Thái Thanh khí, sinh ra hỗn độn, hóa thành một luồng hỗn độn Thiên Cương dài đến mấy ngàn trượng, bổ thẳng xuống dưới.