Chương 1374: Nhập Đế mộ

Già Thiên

Thần Đông 25-07-2021 10:42:34

Đôi cửa đá cao vạn trượng thật sự khiến mọi người kính sợ, đứng ở trước cửa ngẩng đầu nhìn không thấy cuối, bởi vì phía trên lượn lờ từng đám từng đám mây vàng và sương mù mờ mịt. Trên đại môn có khắc rất nhiều vết tích, đó là tiên dân nguyên thủy cúng bái lôi điện nhật nguyệt, quỷ thần thiên địa kính sợ, cùng có các loại cổ thú, kỳ trùng... các thứ. Một dòng Hoàng tuyền trào ra mang theo tử khí, thường nhân đến gần lập tức hóa thành xương trắng, bị cắn nuốt sinh mệnh. Như vậy mà cửa đá cao là chuẩn bị cho Đại đế cổ sao? Nhưng mà, tại bí cảnh ở chỗ sâu trong cửa đá nhưng cùng có dao động sinh mệnh, biểu hiện không tương xứng với Hoàng tuyền. "Vù!" Thạch nhân là người thứ nhất hành động, chiến xa ù ù hóa thành một đoàn hào quang mênh mông bay vào trong, muốn vào lăng mộ Đế. Tuy rằng hắn không cao lớn nhưng lại như Tiên Vương giáng xuống trái đất. Một con rồng, một con hổ đều là thạch thú óng ánh sáng bóng, kéo chiếc chiến xa dài hơn một thước tiến vào phía trên Hoàng tuyền, sắp sửa thông qua cửa đá to lớn kia. "Ầm!" Đột nhiên, đại môn chấn động, mặt trên từng đợt từng đợt cổ đồ run rẩy, tiên dân nguyên thủy, dị thú không biết tên, tranh hoa điểu ngư trùng... tất cả như sống lại, xuyên qua vách tường mà ra. Nơi đó có một loại dao động cường đại. Thạch long, Thạch hổ thét to dường như bị sét đánh, sau đó bay ngược lại, tràn ra từng đợt từng đợt thần huyết. "Keng" một tiếng vang lớn, chiến xa lộn một vòng, thạch nhân lảo đảo một cái cũng bay tung ra ngoài, trong miệng thần huyết trào ra, rơi trong hư không. Hắn cùng với chiến xa, hai thạch thú kéo xe đều bị đánh bay ra, bị thương không nhẹ khiến mọi người rúng động, đây chính là một Đại Thánh, nhưng cũng không cách nào vượt qua cửa đá nửa bước. Đại đế cổ mất đi không biết bao nhiêu vạn năm, cửa mộ mờ rộng, thế mà một vị Đại Thánh lại không thể đi vào, điều này làm cho mọi người ngẩn người, trong lòng thêm e ngại. - Thạch đầu nhân! Ngươi thực không biết gì cả. Muốn vào lăng mộ Đại Đế đâu có thể bất kính như thế, cần phải lễ bái mới được! Bách Kiếp đạo trường lên tiếng, rồi sau đó quay người lại nói với Long Mã: - Cháu lớn tiến lên thi lễ đi, làm mẫu cho hắn xem, nhất định có thể được phép đi vào! Long Mã den sầm mặt xuống, thật muốn cắn lão một cái. Nó xoay người làm như không nghe không thấy. Ngày nay nó ghét nhất chính là bị gọi hai chữ "cháu lớn". - Nói rất đúng! Đại đế mặc dù tọa hóa nhưng không thể khinh nhờn, vạn tộc cần lễ kính! Hộ đạo giả Nhân tộc lên tiếng, rồi có hai người tiến lên hành đại lễ bái chào. Sau đó, lại từng bước thi lễ vừa bước vào phía trước, khi tới gần đôi cửa đá cổ xưa quả nhiên thật sự không có gì phát sinh, không hề bị đánh bay ra ngoài. Mọi người kinh sợ, Đại đế cổ sớm đã rời thế mấy chục vạn năm, mà lại còn có thể có câm nhận hay sao? Một tiếng nổ lớn, cái đồng đỉnh lay động vắt ngang bầu trời che chờ vị chủ thần tới gần cửa đá. Tới trước cửa hắn liền dừng chân lại, cũng hành đại lễ thật sâu. Trên cửa đá, không có dao động, không có biến cố gì, hắn bước từng bước cùng thành công đi vào. Phía sau, âm binh của Địa phủ nơi đó, cỗ quan tài đồng thau kia lắc lư một cái, bay thẳng lên trời, xuyên qua sương mù màu vàng bay đi tới trước cửa. "Keng!" Vang lên một tiếng kim khí va chạm đinh tai nhức óc, như là một cây Thiên thần chùy đập xuống, bổ thật mạnh trên cỗ quan tài đồng thau, rỉ sét bong ra, nó lộn vòng bay ra ngoài. Mọi người hít một hơi khí lạnh, cường giả tuyệt đại của Địa phủ không tôn kính cổ huấn, muốn dùng lực xông vào, quả nhiên ứng nghiệm bị đánh bay tung đi. Trong cối u minh thật sự có cái gì sao? Đại đế đều chết đi, đây là nhận thức chung của mọi người, như thế nào còn có thể có cảm nhận, đây là chuyện gì xảy ra? Tiếng "keng keng" vang lên, cái nắp quan tài đồng thau đầy rỉ sét loang lổ kia xốc lên, từ bên trong ngồi dậy một thân ảnh cao lớn, đứng lên thẳng tắp, rồi sau đó bước ra một bước. Hắn xuất hiện làm cho hư không vũ trụ ào ào xuất hiện một cổ sát khí âm trầm, lạnh buốt thấu xương. Mọi người đều ngưng trọng, đều lạnh từ đầu tới chân như là nhìn thấy Sâm La Địa Ngục buông xuống nhân gian. Đối mặt với hắn giống như đối diện với lệ quỷ muôn đời, tâm thần đều phát run. Người này thân mặc phục sức tối đen, rộng thùng thình, cả người hắn đều che phủ ở bên trong, ngay cả đầu đều không ngoại lệ, cái mù tang bao phủ từ đỉnh đầu xuống. Hắn đứng thân trong bóng tối, bất cứ tinh huy nào cùng không thể tới gần, cái loại phục sức thực cổ xưa bảo thủ này, phỏng chừng là y phục của Thần Ma mấy chục vạn năm trước. Hắn bước đi hiên ngang, tư thái oai hùng, áo choàng dài màu đen cổ xưa phất phới, ống tay áo rộng thùng thình giơ lên, lộ ra một cảnh tượng đáng sợ, mọi người nhìn thấy lông đen rất dài. Chỉ nhìn thoáng qua khiến mọi người chấn đông tâm thần phát nổi da gà. Đó là một thân ảnh cao lớn, đúng vậy, nhưng bộ lông dài màu đen dầy đặc dường như trông giống một con vượn lớn. Người này đến tột cùng không phải là nhân loại sao? Hắn hùng vĩ cao ngất, thân mặc Thần Ma cổ y, tư thái oai hùng, lại mọc lông đen, quả thật khiến mọi người sinh úy kỵ. Lần này hắn đi tới trước cửa đá, còn thật sự hành đại lễ về phía trước, không có tiếp tục mạnh mẽ xông vào, kết quả thuận lợi đi vào. Duy nhất khác nhau là: nước trong Hoàng tuyền cảm ứng được khí tức của hắn, lập tức sôi trào, vô tận sát khí bay lên không trung, mà hắn cùng không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại dưởng như là một loại hưởng thụ. Mọi người càng thêm sợ hãi, cao thủ tuyệt thế trong Địa phủ rốt cuộc là thứ gì? Kẻ thống trị ngày xưa lại là một loại tồn tại như thế nào?! Vị chủ thần cầm cái đỉnh đồng thau kia cùng nhân vật cái thế của Địa phủ trời sinh cùng chung hướng, bọn họ đều tự liếc nhìn nhau một cái, rồi phân biệt đứng ở hai phương vị, không tới gần nhau. - Hắc hắc! Thạch đầu nhân! Ngươi có bản lĩnh không hành đại lễ tiến vào thử xem? Thủ lĩnh Ngưu Ma tộc cười híp mắt châm chọc. Quả thật đối với cặp mắt trâu thật lớn kia mà híp lại thoạt nhìn có điểm khủng bố. Hắn cầm trong tay chiếc Kim Cương Trác sáng loáng, dừng chân trước cửa đá, tiến hành đại lễ, bình an đi vào. Thạch nhân trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng đi xuống chiến xa, cũng đi tới gần hạ thấp tư thái, yên lặng nói nhỏ, hướng phía trước thi lễ, rồi đi vào. Tiếp theo sau, các Hộ đạo giả Nhân tộc khác, cùng với Tà Thần cổ xưa của dị tộc... cũng từng người xuất hiện. Điều này làm cho mọi người càng khiếp sợ, Đại Thánh cũng không phải là chỉ đến đây vài ba vị mà thôi. Thi thể Đế sắp xuất hiện chấn động khắp cổ lộ, rất nhiều cao thủ cái thế đều xuất quan chạy tới nơi này. Trước sau cộng hết lại không dưới mười một mười hai người, một cổ thế lực như vậy đủ để san bằng tinh vực vô tận! Những người khác cùng muốn đi vào, nhưng không có cách nào tới gần Hoàng tuyền, lây dính một chút khí tức thi thể Đế, đây là một loại tử khí chí âm đáng sợ nhất. Tuy rằng chỉ là ẩn chứa có một tia như vậy, nhưng cũng không phải thường nhân có thể chịu đựng được, một khi tới gần thân thể sẽ lập tức hóa thành bụi bậm. - Tiến vào lăng mộ Đế phải cần mỗi người hợp lực mới được! Hãy tụng Độ Nhân Kinh hộ hết thảy an bình, bằng không có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều chuyện quỷ dị! Một vị Hộ đạo giả Nhân tộc nói. Đại Thánh các tộc cùng ra tay, lẫn nhau không có gì có thể che dấu cùng giữ lại. Thời điềm này, ở trong phần mộ này không có người nào dám vừa tiến vào liền làm xằng bậy. Mà cần phải đồng tâm hiệp lực. - Lão nạp nơi này có một tòa phật kiều qua sông. Tuy rằng không phải Đế khí, uy lực không lớn lắm, nhưng đã từng được A Di Đà Phật Đại đế tụng kinh gia trì, có thể làm tan rã ác khí vô lượng, có thể độ mọi người qua sông tới bờ bên kia! Một vị lão tăng lên tiếng. Lão có một đôi hàng mi vàng, đầu bóng loáng, khoác một bộ áo cà sa cũ kĩ. Lão đến từ A Di Đà cổ tinh vực, là một vị Đại Thánh chí cường, phật pháp vô biên. Du lịch tinh không, ngày nay trở thành là Hộ đạo giả trên cổ lộ Nhân tộc. - Như thế tốt quá! Những người khác gật đầu, trên thế giới này nếu luận về niệm lực thêm vào, xưa nay gần như không ai có thể so sánh với A Di Đà Phật Đại đế. Không ít người đều kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới lão tăng này trên người có một kiện bí khí Đại đế cổ từng gia trì. Một tòa Tử kim kiều xuất hiện trong bàn tay lão tăng. Lão vung tay ném ra, cái cầu màu vàng sáng bóng này rất nhanh phóng lớn, vắt ngang qua Hoàng tuyền nối thẳng tới khoảnh đất trước cửa lớn kia. Mà trong quá trình này, lão không ngừng miệng tụng "lỗi quá", đồng thời hướng vào bên trong cửa triều bái, nên vẫn không bị công kích gì. - Đúng thật là một kiện thần vật! Bách Kiếp đạo trưởng hai mắt lóe sáng. Một bộ dáng hận không thể đoạt vào tay. Những người khác cũng đều đã nhìn ra, đây là một pháp khí từng được Đại đế cổ tụng kinh thêm vào. Tuy rằng không có lực công kích cường đại gì, nhưng loại phật quang này quá nồng đậm. Đây là tài liệu A Di Đà Phật tế luyện Đế binh Hàng Ma Xử còn dư lại. Tuy rằng chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng sau khi được Thánh tăng đời sau luyện thành Tử kim kiều vẫn như cũ có công hiệu đoạt thiên địa tạo hóa. Nó không phải chủ công phạt mà là cổ bảo hiếm thấy, có thể phổ độ chúng sinh, có thể ngưng tụ tín ngưỡng lực của phật đồ. Các trận doanh lớn, chủng tộc binh mà khác nhau, một đội lại một đội, cuồn cuộn đi lên Tử kim phật kiều, vừa hướng vào phần mộ thi lễ vừa đi qua cửa đá. Cảnh tượng này trông thật đáng sợ, vô số đại quân, toàn bộ tiến vào bên trong một phần mộ trong màn sương mù màu vàng chập chờn, như là rất nhiều Thiên Binh đánh xuống Cửu U. Lần này ngoại trừ Nhân tộc, các tộc khác cùng đến đây không ít cường giả, nhân số vô tận, nhưng Tử kim phật kiều vẫn đủ sức chịu tải, cất chứa hết mọi người. - Chúng ta hày tự bảo vệ, cùng không thể để các bộ phận phát sinh ngoài ý muốn. Nhất định phải bảo vệ họ. Một vị Hộ đạo giả Nhân tộc lên tiếng. - Dĩ nhiên! Ngưu Ma Vương thực hào phóng tế ra Kim Cương Trác, treo cao trên bầu trời, buông xuống một mảng sóng gợn màu bạc, không chỉ thủ hộ Ngưu Ma tộc, cùng bảo hộ những người khác ở phía dưới. "Keng!" Thạch nhân há mồm phun ra một cái, Lượng Thiên Xích xanh óng ánh bay lên trời cao, buông xuống hỗn độn khí, cùng có tiên lệ vô tận, thần quang lớp lớp bao phủ nơi đây. Mặc dù có ân oán cùng tạm thời vứt bỏ, không có gì trọng yếu hơn so với chuyện nhìn thấy Đại đế cổ. Đối với Đại Thánh khổ tu mấy ngàn năm mà khó tiến thêm một bước mà nói, đây là một hồi tiên duyên. Đây là một chỗ bí cảnh kề cận với Hoàng tuyền tử vong, bên trong cổ thụ mọc ngổn ngang thành rừng, cùng không thiếu tinh khí. Mọi người tiến vào đi lên bờ bên kia, phía trước núi lớn nguy nga hùng vĩ, kéo dài thành từng dày, lượn lờ tiên vụ thuần khiết, khiến mọi người mơ hồ như đang ở cảnh trong mơ. Đây đúng thật là một cái phần mộ sao, như thế nào giống như lạc vào Tiên vực? - Thật khiến người ta rung động mà, có đạo ngân lúc ẩn lúc hiện, nếu có thể tham ngộ, nói không chừng chúng ta có thể đột phá! Ngay đương trường còn có một vị Đại Thánh ngồi xuống, đối diện với vô số Tiên sơn kia, thần sắc trang nghiêm ở tại chỗ ngộ đạo. Mọi người cẩn thận đi tới, rời xa Hoàng tuyền tiến vào trong Tiên sơn, sương mù lượn lờ, tràn ngập khí tức thần thánh tường hòa. Phía trước, truyền đến tiếng nước chảy, một dòng sông màu bạc chảy xuống, bên bờ sông có một tấm bia lớn, dùng thần văn thái cổ khắc mấy chữ to: "Đế Binh Sơn". Trong lòng mọi người rúng động, không nghi tới mới vừa đi vào không bao lâu, đã tới chỗ chôn giấu Đế binh của Đại đế cổ! Lúc này, mọi người cùng không thể bình tình nữa, ai nấy đều cảm xúc mênh mông, nơi này đều là bảo vật, không hề nghi ngờ sẽ nhìn thấy Đế binh xuất thế. - Kia là cái gì? Đột nhiên có người kêu lên sợ hãi. Ở trên thượng du dòng sông màu bạc, nơi đó nằm phục một sinh vật khổng lồ, có một loại uy nghiêm chí tôn, đang lạnh lùng nhìn bọn họ. - Là một con ngựa, có đặc tính của rồng! Mọi người cả kinh hô lên. Tất cả đều ngây dại, không nghĩ tới ở trong này có sinh linh còn sống. Đó là một con ngựa màu đỏ thẫm, thân ngựa đầu rồng, bốn chân tráng kiện. Ngay lập tức nó nhảy dựng lên, giống như một ngọn núi, vô cùng khổng lồ, ráng mây đỏ bay múa. Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, nhìn về phía Long Mã hóa thành hình người, chân thân của chúng quá giống nhau, gần như là một. Một tiếng long ngâm vang lên, con Long Mã này hóa thành một ráng mây tiên khí đỏ biến mất tại chỗ, rồi trên bầu trời hình thành một con Xích Long, lắc đầu vẫy đuôi vọt vào chỗ sâu trong Tiên sơn. - Trời ạ, đây là thật vậy chăng? Tọa kỵ thuộc về Đại đế cổ, không ngờ lại còn sống đến kiếp này?! - Điều này sao có thể, Đại đế đều tọa hóa, tọa kỵ vẫn còn sống sao?! Mọi người đều ngây dại, trố mắt nhìn trân trối theo hướng Xích Long biến mất, mỗi người đều ngây người như tượng đất.