- Ta hận...
Hoắc Thản không cam long, thê lương rống to như thú hoang, nhưng không thay đổi được gì, chung quy không tránh được cái chết.
Gió nhẹ thổi qua, trong vùng cấm cổ thụ lay động, một nhúm tro tàn bay lên. Hoắc Thản bị thánh quang hủy diệt thiêu thành tro tàn, theo gió bay lên, rải ra.
Xa xa, Diệp Phàm lẳng lặng nhìn hết thảy, áo tím phần phật, thần sắc bình thản. Qua một hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng vang, đám người Đoạn Đức đi tới.
- Ha ha... Đồ Thánh, lần này hoàn toàn là nghịch thiên!Long Mã cười điên cuồng, vó ngựa giẫm đạp, ánh lửa lóe lên, suýt nữa bước lầm vào vùng cấm.
Diệp Phàm cũng không có quá nhiều kích động, hắn thấy được chênh lệch với Thánh nhân, giữa hai người không thể tính toán, nếu không phải trong Cấm địa Sinh Mệnh không có một chút hy vọng thắng lợi.
- Chênh lệch quá lớn. Thân là thánh nhân, cường đại đến không thể phỏng đoán, mặc dù dẫn hắn vào trong Cấm địa Sinh Mệnh cũng liều mạng xử lý một thân thể khác của Diệp Phàm.Hắc Hoàng nói, nó cũng thần sắc trịnh trọng.
Đó tương đương với một Diệp Phàm khác, có máu thịt, hai người không có gì khác nhau. Hắn chết trận trong vùng cấm, biểu thị nếu chân thân Diệp Phàm đi vào cũng đã đồng quy vu tận với Hoắc Thản.
- Trong thiên địa hiện nay, muốn có tư bản sống yên phận phải thành Thánh, bằng không cổ hiền giả của Vực ngoại tới sẽ càng thêm phức tạp, thiên hạ tất sẽ đại loạn.Đoạn Đức nói.
- Thành Thánh!Trong lòng Diệp Phàm xuất hiện một loại áp lực vô hình. Đây chỉ là một người mới thành Thánh mà thôi, Cổ Thánh chân chính sẽ đáng sợ cỡ nào?
Mà mấy vị Đại Thánh sừng sững cả cổ tinh kia lại sẽ có đạo hạnh đáng sợ cỡ nào? Vấn đề này chỉ cần nghĩ đã khiến người ta lạnh từ đầu đến chân.
- Hoắc Thản có để lại.Diệp Đồng nói.
Diệp Phàm sớm đã thấy, bất quá lúc này không thể tiến vào. Thi triển Nhất Khí Hóa Tam Thanh không thể không sử dụng gián đoạn.
Sau khi mặt trời về tây, trên đầu Diệp Phàm xuất hiện một làn khí xanh, lại sinh ra một người đi vào. Là một thân máu thịt, đi vào nơi Hoắc Thản chết, dưới một nhúm tro tàn có mấy khối thánh cốt phủ kín vết rách, ngoài ra còn có một khối ngọc thạch bằng bàn tay.
Sau khi lấy ra, Đoạn Đức bĩu môi nói:- Xương cốt đều nát, không khác gì Vương của Thánh nhân, luyện khí đều không thể dùng.
Hắc Hoàng xem xét ngọc thạch, xưng đây là một kiện bí bảo, ra từ tay Đại Thánh, dù không phải binh khí nhưng lại có diệu dụng.
Mọi người nhíu mày, giống hệt như đoán trước. Sau lưng Hoắc Thản quả nhiên có một vị Đại Thánh, điều này làm cho người lo lắng.
- Không sao, đem những thứ này đeo tùy thân, có thể bảo vệ không việc gì.Hắc Hoàng đem một chuỗi trụy sức chia cho mấy người, dùng nhánh khô Thần thụ ngộ đạo khắc thành, có ẩn chứa Khi Thiên trận văn.
- Bí bảo này có thể đặt trong Lục Đỉnh, đợi sau khi tước sạch khí cơ Đại Thánh bổn hoàng nghiên cứu.Hắc Hoàng nói.
Một đám người rời khỏi vùng cấm, còn không đi bao xa liền thấy dãy núi giống như giật mình, trong cấm địa Thái cổ phát ra một tiếng rống.
Ầm!
Lực lượng của Hoang tràn ra khỏi cấm địa, tràn ngập trong núi lớn, rất nhiều chim thú trực tiếp hóa thành xương khô, khiến mấy người đều sởn tóc gáy.
- Đi mau, nơi này hình như có kinh biến phát sinh.
Bọn họ mau chóng rút lui, rồi sau đó lên trời cao, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn ra xa.
Chín ngọn Thánh sơn dâng yên hà, các loại sương mù lượn lờ, thoạt nhìn mông lung mờ ảo, cùng dĩ vãng khác biệt rất lớn.
- Phía trên vực sâu có mấy vị Hoang nô xuất hiện.
Bọn họ đều mở Thiên Nhãn, có thể dõi mắt ngàn dặm, nhìn thấy mấy bóng người, ai nấy đều mặc trang phục cổ xưa, đều lai lịch dọa người.
Trong đó một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, chính là Thiên Tuyền Thánh nữ sáu ngàn năm trước, đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, ngày nay lại trở thành một cái xác không hồn, con ngươi không ánh sáng.
- Không có một kẻ là phàm tục, đều là thứ khó lường.Đoạn Đức híp mắt, tâm tình có chút khác thường.
Hắn nhìn chằm chằm một lão già tóc bạc trắng. Người này mặc đạo y cũ kỹ, mặt đầy nếp nhăn chồng chất, đầu bạc như tuyết, hai mắt màu xám.
- Có ai... Đây là Hạ Phong Cổ Thánh, từng mấy lần yết kiến Thanh Đế, một thân tu vi công tham tạo hóa, lại ở trong này làm nô.Đoạn Đức bình tĩnh nói.
Từ xưa đến nay, các đại cao thủ khi sinh mệnh đi tới điểm cuối, lúc tuổi già gần như sẽ làm ra lựa chọn tương tự - xông vào bảy Cấm địa Sinh Mệnh tìm Bất Tử Thần Dược, để sống đời thứ hai.
Đáng tiếc, chưa từng nghe nói có người thành công.
Trên vực sâu xuất hiện mấy bóng người, nhưng cũng chỉ có thể nhận ra hai người, lai lịch người sau lớn hơn người trước, những người khác trang phục càng cổ xưa không thể nhận ra, không biết thuộc về thời kỳ nào.
Rầm!
Tiếng xích sắt truyền đến, mặc dù cách xa như vậy cũng rõ ràng lọt vào tai, một làn sương đen tràn ra, một bóng người sừng sững trong hư không, chỉ có thể thấy một đôi mắt, ánh xanh lóe lên, sâu thẳm kinh người.
Thiên Nhãn không có hiệu quả, đám người Diệp Phàm không thể nhìn xuyên sương đen, không thấy được thân thể. Nơi đó một mảnh thần bí.
Ầm ầm!
Cả cấm địa Thái cổ đều rung động, sương đen kịch liệt mênh mông, gần như muốn tràn ra ngoài ven vùng cấm, tiếng xích sắt vang lên không ngừng dường như ngay ở bên tai.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Sắp sửa phát sinh cái gì?Đại hắc cẩu lông toàn thân dựng ngược, nhe răng nhếch miệng, cảm giác từng đợt bất an.
- Hắn sẽ không phải là muốn đi ra ngoài chứ?Diệp Đồng có được Thái Dương Thần khu, lại cũng cảm thấy toàn thân rét run, cảm ứng được một loại khí cơ đặc biệt.
Đều nói đường thành tiên sắp mở ra ở Nam Vực, Cổ Thánh xác nhận có thể xuất hiện trong cấm địa Thái cổ, cổ hiền Vực ngoại vừa phủ xuống liền lựa chọn nơi đây, thật sự sẽ thành sự thật sao?
Rầm!
Xích sắt lay động, vang lên không ngừng, tiếng kim loại vô cùng chói tai, giống như có rất nhiều sợi xích căng lên, bất cứ lúc nào cũng bị giằng đứt.
- Hắn chính là... Hoang chân chính sao? Chẳng lẽ muốn giãy trói buộc, thoát khỏi cấm địa Thái cổ?Mấy người đều hít một hơi khí lạnh, điều này nếu thành sự thật, chắc chắn sẽ có đại loạn.
- Hắc Hoàng, ở niên đại Vô Thủy cấm địa này cũng đã tồn tại sao?Diệp Phàm hỏi.
- Hẳn là sớm tồn tại.Hắc Hoàng nhìn chằm chằm chín ngọn Thánh sơn, nơi đó sương đen mênh mông che lấp nhật nguyệt tinh tú.
- Vô Thủy Đại đế có từng nói qua, đây là một nơi như thế nào hay không, có từng tiến vào đánh một trận hay chưa?
- Không phải sớm nói cho các ngươi rồi sao? Loại vấn đề này bổn hoàng thật sự không hiểu. Lúc ta đi theo Vô Thủy Đại đế, người đã là lúc tuổi già quy ẩn, đại sự đã làm ta không có khả năng biết rõ.Hắc Hoàng nói.
- Tuy nhiên...Trong mắt nó kinh nghi không chừng, lộ ra một tia dị sắc, nói:- Dường như... địa phương này rất đặc biệt. Lúc tuổi già Đại đế đi ngang qua Nam Vực, từng nói một câu nhưng ta không nghe rõ.
- Ngươi nghĩ kỹ lại xem.Đoạn Đức nói, cặp mắt híp lại rất mảnh.
- Nói là "Không là tiên", dường như có ba chữ này. Năm đó khi ta hỏi, người chỉ lắc đầu không nói nhiều.Hắc Hoàng nói.
Rầm!
Tiếng xích sắt càng lớn, chấn động bọn họ xương tai phát đau, trong sương đen các loại lãnh mang kim loại lóe lên, vô cùng chói mắt.
- Đó là... Thần kim!
Mấy vị Hoang nô đều tránh lui, phân biệt đứng ở trên chín ngọn Thánh sơn. Ở phía trên giữa vực sâu, một bóng người đừng một mình, đem rất nhiều sợi xích thần kéo thẳng tắp.
Áng đỏ lóe lên, phượng hót vang chín tầng trời. Đó là một cái xích thần do Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, có đại đạo thần ngân hiện lên, có thể kéo dài ra vô hạn, dài đến vô biên, khóa ở trên thân người này.
Tử quang đẹp mắt, một vùng sương tía bốc hơi, sợi xích Thần Ngân Tử Kim rung chuyển, từ vực sâu vươn ra, khóa chặt người này, hắn đang giãy giụa kịch liệt.
Lục quang nhấp nháy, tiên hà tràn ngập, như là có những giọt lệ đang léo lên. Đây là một cái xích thần do Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, trong suốt sáng lạn, giống như nước mắt tiên nhân chảy xuống...
- Đây là...Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Đoạn Đức đều có chút phát mộng. Tổng cộng bốn năm sợi xích thần giằng co lẫn nhau, quấn quanh trên thân người này, đem hắn vây ở trong vực sâu.
Tất cả đều là thần kim vô thượng, là tài liệu luyện chế Đế binh Cực Đạo, ngay cả Đại đế cổ đều chưa chắc tìm được, không ngờ lại dùng để trói buộc một người. Người này đáng sợ cỡ nào?
- Đây rốt cục là chuyện gì? Người này đến tột cùng đạt tới loại cảnh giới nào, là ai đem hắn khóa ở trong này, có lai lịch gì?
Cái gọi là Hoang có thể là một kẻ tù tội bị người dùng Cực Đạo thần kim khóa lại, không thể thoát khỏi nơi này, khiến người ta khó thể lý giải ai có được pháp lực thông thiên như vậy.
Ầm ầm!
Chín ngọn Thánh sơn đang run rẩy, lay động dữ dội, bóng người kia đang giãy giụa, đạo ngân trên xiềng xích thần kim giống như muốn vỡ nát, hắn cũng tùy thời sẽ giãy giụa mà ra.
Sương đen bốc lên, các loại hào quang thần kim lóe ra, ngãu nhiên có thể thấy được, sắc bóng kim loại sáng lạn khiếp người, chỉ có bóng người kia thủy chung nhìn không thấu, nhìn không chân thật.
- Vì sao lại như vậy, hắn đột nhiên muốn rời khỏi cấm địa Thái cổ?Trong lòng mấy người rung động đồng thời đều rất khó hiểu.
- Không phải là vừa rồi ngươi đại chiến với Hoắc Thản, chọc giận hắn chứ?Long Mã hừ mũi khinh thường.
Hắc Hoàng cùng Đoạn Đức cũng cùng trông lại, tất cả đều nhìn thẳng Diệp Phàm, bộ dạng nhìn kẻ gây ra họa, khiến hắn rất không tự nhiên.
Bảy Cấm địa Sinh Mệnh, chỉ có nhân vật vô thượng nơi này hiện hình, ngày nay có lẽ sẽ xuất thế. Nếu là thật tất sẽ long trời lở đất.
- Đi thôi, trước rời khỏi nơi này. Khó trách hai vị thánh hiền đến từ Vực ngoại rút lui, có lẽ nhìn ra không ổn.Diệp Phàm nói.
Không cần thiết ở lại nơi này nhìn kỹ, bằng không vạn nhất Hoang xuất thế, nơi đi qua tất là sinh linh khô kiệt, trở thành một vùng đất chết, bọn họ đều sẽ xảy ra bất trắc.
Vực môn mở ra, đoàn người bọn họ quyết đoán rời đi, mặc cho phía sau xích sắt vang tận mây xanh, mây đen mênh mông cuồn cuộn mấy trăm dặm, cùng bọn họ không quan hệ.
- Hồn đăng của Hoắc Thản tắt rồi, hắn đã chết!Một ngày này, Cổ tộc nơi Hoắc Thản để lộ ra một tin tức như vậy, một vị Thánh nhân ngã xuống.
Là ai đánh chết Hoắc Thản? Những ngày này hắn một mực đuổi theo Diệp Phàm, chẳng lẽ Cổ Thánh của Nhân tộc nhìn không vừa mắt ra tay với hắn?
- Nhất định là Cổ Thánh Nhân tộc, bằng không ai có thể giết Hoắc Thản? Cường đại như Diệp Phàm dù sao cũng chỉ trảm đạo mà thôi, không có khả năng nghịch thiên.
Tin tức vừa ra gây nên sóng lớn ngập trời, các nơi đều nghị luận, bởi vì chuyện này rất có thể sẽ gây nên một hồi đại loạn, dù sao cũng liên quan đến Thánh nhân quyết đấu.
Nhưng mà, một bí văn rất nhanh lộ ra, là Diệp Phàm giết chết Hoắc Thản. Cổ tộc có người tinh thông suy diễn tính ra kết quả này.
Woaaaa!!!
Cả thế giới ồ lên, mọi người trố mắt trân trối. Sao có thể có sự thật này? Cổ tộc đây là muốn tìm cớ ra tay với Thánh thể Nhân tộc sao?
Ai cũng không tin Diệp Phàm có thể Đồ Thánh? Chuyện này quá mức hoang đường. Một kẻ trảm đạo, cho dù hắn là Đế tử, cho dù có thủ đoạn nghịch thiên cũng không thể có chiến lực bậc này.
- Là thật. Hoắc Thản thật sự bị Thánh thể Nhân tộc giết chết, khoảnh khắc hồn đăng tan biến, chiếu ra cảnh tượng cuối cùng, là Diệp Phàm đánh nát thánh khu của hắn.
Rất nhiều người của Cổ tộc cũng không tin, nhưng sau khi đi bộ tộc Hoắc Thản chứng thật, chiếm được chứng cứ vô cùng xác thức, tất cả đều ngây dại.
Sau khi những lời này truyền ra, mọi người không khỏi không tin, trên đời khiếp sợ, khắp thiên hạ ồ lên.
Diệp Phàm Đồ Thánh!
Chính thức nghịch thiên.
- Diệp Phàm Đồ Thánh, đủ để ghi vào lịch sử tu luyện, có thể sánh vai Độc Nhân, so với Vô Thủy niên thiếu, có thể so với Thanh Đế. Chiến lực bậc này, một khi thành Thánh ai dám tranh phong?
Trên đời đều kinh, Diệp Phàm với chiến tích Đồ Thánh huy hoang gõ vang chuông trần thế, sóng lớn chậm rãi cuốn khắp thiên hạ.
- Hoắc Thản rốt cục thành Thánh lại sẽ trở thành ví dụ phản diện ghi vào sử sách, trở thành làm nền cho hào quang của Thánh thể Nhân tộc.
- Một trận chiến danh chấn sử sách tu luyện, Tiên tam Đồ Thánh, xưa nay chỉ có mấy ví dụ điển hình mà thôi, nghịch chuyển càn khôn!
Khắp thiên hạ người người nghị luận, lại hoàn toàn không biết cấm địa Thái cổ trong Nam Vực đang nứt nẻ, sẽ có sự kiện lớn càng khủng bố sắp xảy ra.