Cô gái này còn trẻ tuổi, dung nhan như mộng ảo xinh đẹp như không thật, mái tóc đen có nhiều điểm sáng lấp lánh, cả người có tiên quang chảy ra, làm cơ thể trắng nõn càng mờ ảo.
- Cô là ai chứ, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?
Diệp Phàm bình thản nằm trên giường liếc xéo nàng, nằm yên đó đó không có ý đứng lên.
Tề Manh trán đầy chỉ đen, thật không ngờ người này trấn định như vậy, rõ ràng chạy lên giường của nàng còn ung dung như thế, thật giống như nàng vào nhầm phòng vậy.
- Rốt cuộc ngươi là ai, mau đứng lên cho ta, ngươi trốn vào đây?
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, phong thái tuyệt thế xinh đẹp mộng ảo, quát lên cũng có phong tình lạ.
Nàng lệ chất đoan trang, thân thể duyên dáng phát sáng như khoác ánh trăng, mơ hồ siêu nhiên linh động, thật như tiên khí.
- Không phải ta nói rồi sao, Tề gia chủ tạm thời đưa gian phòng này cho ta mượn, cô có thể chọn đổi gian phòng khác.
Diệp Phàm còn nghiêm túc nói.
- Nói bậy!
Tề Manh rốt cuộc không nhịn được, trên trán sáng bóng phủ đầy chỉ đen, mi nhỏ dựng lên, cắn răng bạc nói:
- Ta lần đầu gặp kẻ khốn như ngươi, đùa giỡn lên đầu ta, muốn vĩnh viễn bị ném vào sâu trong không gian vũ trụ hay sao?
Tội phạm trong tinh vực này có một loại hình phạt đặc biệt, tước bỏ tất cả dụng cụ trên người, gần như là lột sạch quần áo, ném vào chỗ sâu nhất trong vũ trụ, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
Không thành Thánh nhân, bất cứ tu sĩ này cũng khó mà sống được trong không gian bao la, sẽ hao hết thần năng mà chết, nhất là quốc gia Vĩnh Hằng dựa vào dụng cụ.
- Không cần độc ác như thế được không, ta chỉ đi nhờ xe, đến Tiên Vũ Tinh là ta lập tức chạy lấy người.
Diệp Phàm lười biếng nói, nằm dài trên giường mềm, cảm giác thật thoải mái.
Nhiều năm qua hắn luôn luôn sống cuộc sống khổ tu, đã nhiều năm chưa từng nằm trên giường như thế, đánh giá cô gái phía trước, suy đoán thân phận của nàng.
Ở trong tinh vực này chỉ có hai tiên châu sáng chói nhất, một là Thiên Đường đất lành vô song Phạm Tiên, một người khác là Tề Manh như tiên tử.
Đột nhiên, thần sắc Tề Manh cứng lại, nói:
- Ngươi là... Diệp Phàm, khổ tu sĩ Vực ngoại đại náo trong Thiên Đường, làm người Phạm tộc mặt xám mày tro?
Nàng khá sâu sắc, tuy rằng chưa gặp Diệp Phàm, nhưng thông qua những chuyện xảy ra gần đây nhanh chóng liên tưởng đưa ra suy đoán, xác nhận thân phận của hắn.
Diệp Phàm nói:
- Đúng thế, ta là kẻ địch của kẻ địch các người, các người có thù oán với Thiên Đường, chúng ta hẳn là đồng minh, cho nên nói bây giờ ta trưng dụng giường này được chứ, để cho ta ngủ một lát.
Tề Manh thật đơn thuần, thật xinh đẹp, hư ảo như tiên tử, làm người ta cảm thấy cao không thể với, nhưng lúc này lại nghiến răng như tiên giáng nhân gian, nhuộm khí hồng trần.
- Người như ngươi, thật là khiến người ta... muốn đánh ngươi một trận!
Nàng cắn răng nói.
Cái tên Diệp Phàm gần đây truyền khắp Thiên Đường, để người ta biết một mình đánh hạ mấy chiếc cơ giáp Cổ Thánh Phạm tộc, thật là kinh người, khiến mấy đầu sỏ Tiên Vũ Tinh cũng chấn động.
Đây là khổ tu sĩ mạnh mẽ khiến khắp nơi liếc nhìn, đều muốn lôi kéo, nhưng mà bộ dạng trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống người tốt, cà lơ phất phơ.
Ầm!
Đột nhiên thuyền mẹ rung lên, lắc lư dữ dội, rõ ràng là bị tấn công mãnh liệt.
- Này, mỹ nữ, mẫu hạm của các người có được không, Phạm tộc đang liều mạng, đừng có trộm Tiến Hóa Dịch không được lại bị người ta đánh rơi đấy.
Diệp Phàm nói.
Tề Manh mắt trợn trắng trừng hắn, cẩn thận đánh giá, nhìn không giống khổ tu sĩ, không có một chút khí chất trầm ổn cứng cỏi lãnh khốc, ngược lại rất tùy tiện.
Nàng nhanh chóng nghĩ tới lời đồn, nói dường như khổ tu sĩ này có thể chất đặc biệt, Phạm tộc muốn đánh chủ ý tới hắn, không khỏi lộ ra dị sắc.
Tề Manh hoài nghi, nói:
- Quần chiến hạm mặt sau vốn đã rút đi, nhưng đột nhiên lại đuổi theo không tha, không chết không ngừng, chẳng lẽ là vì ngươi ở trong này?
- Nói bậy, rõ ràng là các ngươi trộm Tiến Hóa Dịch của người ta, sao lại trách lên đầu ta, ta là đồng minh của các ngươi, không nên hoài nghi người tốt có được không?
Diệp Phàm vẫn một bộ dạng lỗ mãng tùy tiện.
- Đây là người như thế nào chứ, kỳ lạ khó hiểu, chạy lên giường của ta còn làm ra vẻ lẽ ra là thế nữa.
Tề Manh thì thầm, sau đó ngẩng đầu lên hung tợn uy hiếp:
- Mặc kệ thể nào, ngươi đứng lên cho ta, rời khỏi phòng này, bằng không tất cả hòa lực trên mẫu hạm sẽ nhắm vào chỗ này.
Nàng như tiên tử, thanh thoát tuyệt thế, xinh đẹp như hư ảo, tiên khí quấn quanh làm người ta say mê, thần thái lúc này lại có phong tình khác.
- Được rồi, ta đi thăm chỗ khác một chút, cô nên tận tình chủ nhân, chiêu đãi ta cho tốt, dẫn đường đi.
Diệp Phàm nói, hắn hoàn toàn làm ra tâm tính chơi đùa, cùng lắm thì vỗ mông bỏ chạy, không cần để ý.
- Ngươi... thật coi mình là khách, đột nhiên xông vào, mau đi tự thú, bằng không sẽ bị hủy diệt trong đại chiến!
Tề Manh hung dữ uy hiếp.
Diệp Phàm mở cửa phòng, cùng nàng đi ra, thật coi là đồng minh rất quen thuộc?
- Hắn là ai, vào đây vào lúc nào?
Mấy cường giả trẻ tuổi đi tới, xuất hiện trên đường hành lang, nhìn thấy Diệp Phàm liền kinh ngạc, trong mấy người bọn họ có thống lĩnh hộ vệ, có người là bạn bè thế giao.
- Ồ, xin lỗi, mạo muội quấy rầy, tuy rằng vừa lên thuyền không lâu, nhưng chúng ta đều là đồng minh.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi... là ai, vừa rồi từ đâu ra đây?
Một người trẻ tuổi hoài nghi hỏi.
- Vừa rồi mới ở trong phòng Tề tiểu thư nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị dẫn ta đi làm quen hoàn cảnh.
Diệp Phàm nói.
- Nói bậy, làm sao ngươi có thể ở trong phòng tiểu thư?
Một đám người trẻ tuổi trợn to mắt.
- Nhìn xem.
Diệp Phàm xòa tay, chỉ cửa phòng chưa đóng sau lưng tỏ vẻ khẳng định.
Mấy người liền thấy được chiếc giường lộn xộn, khoảng khắc cứng họng, tiếp đó liền có người trợn to mắt như muốn cắn hắn.
- Ngươi lên giường Tề Manh?
Một người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, xiết chặt tay, có hai người bên cạnh hắn thiếu chút té xỉu tại chỗ.
Ban đầu Tề Manh không lên tiếng, muốn thông qua những phản ứng của Diệp Phàm để đoán hắn là người nào, nhưng mà bây giờ đã không kiên nhẫn được nữa.
Nàng nghe đến đó, cả người không khỏi phát run, thiếu chút tức giận ngất đi, lên giường của nàng, chuyện xấu này mà truyền ra thì cả Tiên Vũ Tinh cũng phải chấn động, nhất định sẽ có người gào khóc, nàng có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch.
Tề Manh trán nổi gân xanh, cắn răng nói:
- Đừng nghe hắn nói bừa, đó là kẻ xâm nhập, còn là một tên khốn kiếp, các ngươi nhìn hắn, dẫn hắn đi xét xử.
- Các tiểu nhị, đừng khẩn trương, ta chỉ mượn mẫu hạm các người đi tinh vực mà thôi, vừa rồi chỉ nói đùa. Thực tế Thiên Đường cũng là kẻ thù của ta, hai tháng trước ta xử lý mấy bộ cơ giáp Cổ Thánh của bọn họ.
Diệp Phàm giải thích, khó có khi lộ ra vẻ nghiêm túc.
Mấy người trẻ tuổi rút vũ khí nóng và vũ khí đại đạo nhắm ngay hắn, nghiêm túc chất vấn, đồng thời không ngừng cắn răng, một lúc lâu sau thần sắc mới dịu đi.
- Ta nói mà, hắn làm sao có thể thích ý lên giường Tề Manh, thì ra là đi nhầm.
Một người thở phào.
Tên còn lại thì hung tợn nói:
- Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc đi, nếu tin tức này truyền tới Tiên Vũ Tinh, giường Tề Manh bị người bỏ lên, người trẻ tuổi toàn cổ tinh sẽ liều mạng với ngươi.
- Đủ rồi!
Tề Manh trán nổi gân xanh, thân thể động lòng người phát ra ánh sáng hừng hực, mắt đẹp có thể giết người.
Nàng cảnh cáo mọi người không được nói lung tung, nếu tiếp tục dây đưa thì sẽ càng bôi càng đen, nếu truyền về Tiên Vũ Tinh thì sẽ là tinh tức bùng ổ, nhất là đám báo chí cùng trang web vũ trụ bất lương, nhất định sẽ không tiếc công sức đồn thổi.
Chất vấn một phen, Diệp Phàm thiếu chút bị mấy lão già giam cầm, hắn vừa định lập tức chạy trốn, kết quả có một vị nhân vật trọng yếu giá lâm làm mọi người thay đổi chủ ý, mặc cho hắn đi nhờ.
Đại chiến không gian tiếp tục, Phạm tộc cắn chặt bọn họ, Tề gia không dám tiến hành Không Gian Khiêu Dược quy mô lớn, sợ trên đường bị phá tan cổng không gian mà tổn thất nặng nề.
- Tiểu Manh đi trước đã, chúng ta kiềm chế thuyền mẹ của đối phương là được, tuyệt đối có thể thoát khỏi. Nhưng vì phòng ngừa, các ngươi mang theo Tiến Hóa Dịch về mẫu tinh, miễn cho xảy ra chuyện.
Một vị đầu sỏ ra lệnh.
Diệp Phàm may mắn theo Te Manh rời đi, đi sang thuyền nhỏ, nhảy vào tinh môn do mẫu hạm mở ra, không còn bóng dáng.
- Này, ngươi thật sự một mình diệt ngũ hành thần giáp Phạm tộc? Đó là vương giả giết chóc đại danh đỉnh đỉnh - công cụ chiến tranh Cổ Thánh!
Trong những người rời đi, phần lớn là trẻ tuổi có thân phận mẫn cảm, trong đó có người không nhịn được hỏi.
Diệp Phàm cười cười, nói là may mắn.
- Ta nghe nói trước đó ngươi giết Tào Thanh, đó là quý tộc chủ tinh Vĩnh Hằng, ít có người dám trêu chọc quái vật Tào gia kia.
- Đúng, đó tuyệt đối là thể lực lớn đáng sợ, chiếm cứ trọng yếu ở quốc gia Vĩnh Hằng.
Một đám người xôn xao.
- Thật sao, ta hơi không tin, khổ tu sĩ cũng không khỏi mạnh quá đi chứ?
Có người ôm thái độ hoài nghi.
Ầm!
Một tiếng chấn động, chiếc phi thuyền trăm trượng chở Diệp Phàm chạy khỏi tinh môn, đi vào không gian, ở phía trước là hành tinh sinh mệnh, trực tiếp bay tới, không lâu sau sẽ đáp xuống đó.
- Phù, mọi chuyện thuận lợi.
Mọi người thở phào một cái.
Nhưng mà Tề Manh nhanh chóng biến sắc, nhìn chằm chằm màn hình lớn, không gian lạnh lẽo phía trước xuất hiện mẫu hạm khổng lồ chặn đường.
Đó là thuyền mẹ khác của Phạm tộc, trực tiếp chặn ngoài Tiên Vũ Tinh chắn ngay trước cửa nhà bọn họ, xem ra tiến hành Không Gian Khiêu Dược không lâu, vẫn đứng giữ ở chỗ này.
- Đáng chết, chúng ta bị nhắm trúng rồi.
- Không sao, đã tới cửa Tiên Vũ Tinh, bọn họ không dám ở lại lâu, chỉ cần tránh né là được.
Mọi người cảm xúc phập phồng, khẩn trương khó mà bình tĩnh được.
Ầm!
Thần quang khổng lồ bắn tới, dữ dội nhanh như chớp, muốn dập nát không gian.
Vù!
Phi thuyền linh hoạt tránh né, nhanh chóng bay đi.
Ầm ầm!
Công kích vũ khí nóng cùng thần văn đại đạo càng phát ra mãnh liệt, từng đạo ánh sáng nóng rực đan vào không gian, phủ kín nơi này thành biển lửa.
- Không xong, bọn họ phong tỏa phía trước, chúng trốn như thế sẽ chỉ càng cách xa Tiên Vũ Tinh.
Rất nhiều người lộ ra vẻ lo lắng.
- Ta đi ngăn cản bọn họ, các người chuẩn bị phá vây.
Tề Manh đứng lên, lấy ra một bộ cơ giáp chuẩn bị nghênh chiến.
- Không được, để cho ta đi ngăn cản.
Ba người trẻ tuổi khác đồng loạt đứng lên, bọn họ có thân phận không tầm thường, đến từ gia tộc hiển hách, đều có được cơ giáp, tới đây chỉ là vì theo đuổi Tề Manh mà thôi.
Hai người liền xông ra ngoài, kết quả không bao lâu đã bị ánh sáng bắn trúng, chật vật trốn về, tuy là có cơ giáp Cổ Thánh, nhưng mà khó có thể phát huy uy lực vô thượng.
- Ai cho ta mượn một bộ cơ giáp, ta giúp các ngươi đẩy lui kẻ địch.
Diệp Phàm lên tiếng, vẫn một bộ không khiến người ta tin cậy được.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, nghĩ tới chiến tích của hắn, trong lòng chợt động, nhưng đó là sự thật hay sao?
Diệp Phàm không chờ bọn họ tỏ thái độ, tự mình đứng lên đẩy bộ cơ giáp của Tề Manh tới cửa khoang thuyền, sau đó ngồi vào trong đánh tới trước.
Ầm!
Lại mười đạo thần quang bắn tới, vũ khí nóng cùng binh khí đại đạo đồng thời tế ra đánh nơi đó sụp đổ.
Xoạt!
Ở sau lưng Diệp Phàm, Ngũ sắc Thần Quang chợt lóe tận trời, quét bay tất cả công kích, cơ giáp Cổ Thánh do hắn điều khiến phát ra uy thế ngập trời, chặn đứng phía trước.
- Là hắn!
Trong thuyền mẹ phía trước, Phạm Tiên nhìn chằm chằm Ngũ sắc Thần Quang, xiết chặt tay.