"Ôi...Đầu đau quá...Cơ thể... lạnh..."
Nương theo gió rét xào xạc, lần thứ hai hắn tỉnh lại từ trong mơ hồ, một loại nhức đầu từ trong ra ngoài khiến cho Hứa Nguyên không muốn mở mắt.
Quần áo trên cơ thể hắn ướt sũng, gió lạnh giá buốt thấu xương thổi vào quần áo ướt át, không ngừng cuốn hết nhiệt lượng trên người hắn đi.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Hứa Nguyên lập tức ý thức được thân thể mình đã thoát nhiệt.
Hắn dần dần mở mắt ra, ký ức trước khi hôn mê như thủy triều dâng lên trong lòng.
Xuyên việt, đại Phật, cùng với một cây gậy gỗ của nữ tử áo đen.
Làm rõ đại khái tình cảnh của mình, kèm theo từng cơn đau đầu từ trong ra ngoài, Hứa Nguyên có chút gian nan mà đảo mắt, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này giống như là một sơn động, không lớn, cũng chỉ sâu tầm bốn năm mét.
Bầu trời bên ngoài sơn động đã sáng, mưa vẫn rơi tí tách như cũ, thế nhưng lúc này đã không còn đống lửa như trong Phật đường, bên trong sơn động có chút âm lãnh.
Nữ tử áo đen đang ngồi ở cửa sơn động nhắm mắt dưỡng thần, kiếm của nàng đặt ở bên người, cạnh lưỡi kiếm còn đặt một cây gậy gỗ có hơi quen mắt.
"..."
Hứa Nguyên mím đôi môi có phần khô khốc trắng bệch, cố gắng nhích thân thể tựa vào vách đá lạnh như băng phía sau từng chút một.
Chỉ mới làm một động tác đơn giản này, mà đã khiến cho thân thể gầy yếu của hắn bắt đầu thở hổn hển.
Gia cảnh khá giả ở kiếp trước cho phép hắn có đủ thời gian để trải nghiệm các kiểu cuộc sống khác nhau, du lịch thám hiểm dã ngoại cũng nằm trong số đó.
Mà cũng chính là bởi vì vậy, kinh nghiệm trong quá khứ giúp Hứa Nguyên biết bệnh tình hiện tại của mình rất nghiêm trọng.
Thoát nhiệt, sốt cao và thậm chí còn mất nước.
Hứa Nguyên nhìn về phía nữ tử áo đen che mặt ở cửa động.
Mái tóc đen mền mại ướt sũng của đối phương dán lên gò má, quần áo cũng bị thấm ướt, bộ đồ đen dán vào đường cong yểu điệu kia.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên không hề cảm thấy kiều diễm mà ngược lại bỗng nhiên thấy máu chảy trong não.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao vị Tam công tử Hứa Trường Thiên trong Thương Nguyên này lại có mấy phương thức chết kỳ lạ khi bị bắt cóc như vậy rồi.
Lúc ấy thông qua ký ức nhớ lại đoạn kịch bản này, Hứa Nguyên còn buồn bực không hiểu sao đã có một đại cao thủ như Nhiễm Thanh Mặc ở bên cạnh, mà vị công tử Hứa Trường Thiên này lại chết một cách khó hiểu như thế.
Thế nhưng trải nghiệm cá nhân bây giờ đã nhanh chóng đưa cho hắn câu trả lời.
Người phụ nữ ngu ngốc này, không ngờ...Vậy mà nàng lại lôi một tên bệnh nhân mới bị đánh ngất đi đến nơi này mặc cho trời đông mưa gió, sau đó cứ vứt đấy mặc kệ!
Loại mưa đêm mùa đông này đương nhiên chẳng là gì với nàng cả, nhưng với một người bình thường đã có thể trí mạng rồi.
Bên trong sơn động cực kỳ yên tĩnh, tiếng mưa tí tách nhẹ nhàng xâm nhập vào từ ngoài động.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên yếu ớt lên tiếng:
"Nhiễm Thanh Mặc..."
Thanh âm nguyên bản ôn nhuận như ngọc đã trở nên khàn khàn đến cực điểm.
Nữ tử ở cửa động nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, bình thản nhìn về phía hắn.
Hứa Nguyên thở hổn hển, suy yếu nói từng chữ từng chữ.
"Ngươi...
Ngươi muốn ta chết như thế này sao?" Nhiễm Thanh Mặc đeo mạng che mặt đen chỉ để lộ một đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, lắc đầu.
Về vấn đề tính mạng của Hứa Nguyên, quan điểm của nàng và Hứa Nguyên có sự thống nhất cao độ.
Hứa Nguyên cố nén sự khó chịu của thân thể:
"Không muốn ta bị cóng đến chết, thì... thì đốt một đống lửa giùm ta."
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hai giây, đôi mắt đẹp chớp thật lâu, nghiêm túc trả lời:
"Nhưng mà, không có thứ gì để mồi lửa."
Hứa Nguyên há miệng, đổi giọng hỏi:
"Khí của ngươi đâu?"
Thứ gọi là "Khí" trong thế giới này gần như có thể nói là năng lượng toàn năng.
Tuy rằng trong trò chơi Thương Nguyên không biểu hiện điểm này, nhưng với tư cách là thế giới siêu phàm có thể đánh kinh thành to lớn biến thành phế tích, dù cho thế nào chuyện đơn giản như thắp lửa cũng không làm khó được vị đại cao thủ trước mắt này.
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp hai cái, đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Nguyên, một bàn tay ngọc mảnh khảnh vươn tới trước mặt hắn.
Trong mắt Hứa Nguyên hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng bao lâu.
Hắn liền phát hiện luồng khí xoáy lặng lẽ ngưng tụ trên tay nàng, trong nháy mắt một khối băng lớn với đường kính hơn 10cm ngưng tụ ở trong tay.
Trong tay cầm tảng băng mà dường như Nhiễm Thanh Mặc không cảm thụ được chút rét lạnh nào, nàng chớp chớp mắt, đưa tới trước mặt Hứa Nguyên:
"Băng, được không?" "..."
Nhìn tảng băng lớn được đưa tới trước mắt, Hứa Nguyên vô thức cảm thấy nữ nhân này đang bỡn cợt hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Hứa Nguyên nhịn theo cơn xúc động muốn xuất huyết não, hắn hít sâu một hơi:
"Ta bị bệnh, cần lửa trại, nước nóng và thức ăn."
Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Nguyên hai giây, tựa như đang xác nhận trạng thái của hắn.
Hai giây sau, nàng yên lặng đi đến trước một bọc hành lý đặt ở góc huyệt động, lục lọi một hồi, tìm ra một túi nước cùng một cái bánh khô, đi về trước mặt Hứa Nguyên, đưa hai thứ đó cho hắn.
Hứa Nguyên nhìn thức ăn và nước trong tay, lại nhìn nữ nhân trước mặt, hắn đã bị cóng đến mức trán trắng bệch môi khẽ run rẩy:
"Lửa đâu? Đốt lửa...
Điều ta cần nhất bây giờ là nguồn nhiệt và nước nóng..."
"Nhưng mà, hết mồi lửa rồi."
"..."
Hứa Nguyên.
Trước mắt đen lại, Hứa Nguyên tức giận đến bật cười hai tiếng, một loại cảm giác choáng váng làm cho người ta hít thở không thông dâng lên trong lòng.
Cơn buồn ngủ cùng mê man do bệnh tật mang lại không ngừng thúc giục hắn ngủ thiếp đi, nhưng hắn biết, nếu lúc này ngủ, đại khái sẽ ngủ cả đời.
Hắn vội thu cảm xúc, ổn định ý thức, liếm liếm đôi môi trắng bệch, nói:
"Có thể...
Có thể giúp ta truyền công chữa thương không?" Phương pháp chữa bệnh trong thế giới này rất cổ xưa, nhưng bởi vì sự tồn tại của Khí, thế nên so ở một trình độ nào đó thì cũng không hề kém hơn kiếp trước.
Nhưng ở trong hoàn cảnh rừng sâu núi thẳm này, rõ ràng là không trông cậy vào được.
Chẳng qua Hứa Nguyên lại nhớ rõ trong cốt truyện Thương Nguyên từng có một đoạn truyền công chữa thương.
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy thì ném tảng băng trong tay xuống, dứt khoát lưu loát ngồi xuống trước người Hứa Nguyên, không bận tâm đến sự khác biệt nam nữ, trực tiếp vén y phục của hắn lên, dùng một ngón tay ngọc ngà thon nhỏ chỉ lên bụng hắn.
Cảm thụ được một luồng lạnh lẽo xâm nhập vào từ bụng dưới, trong lòng Hứa Nguyên thầm vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó.
Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt biến mất, Nhiễm Thanh Mặc bỗng nhiên rút tay ra.
Trong hang động, mắt to trừng mắt nhỏ, Hứa Nguyên khàn giọng:
"Làm sao vậy?" Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp hai mắt, thấp giọng nói:
"Ngươi không có Khí, sẽ chết."
Hứa Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình:
"Tại sao?"
"Ngươi không có Khí."
"..."
Hứa Nguyên.
Khi một thiết lập được đưa qua trong trò chơi hóa thành hiện thực, các chi tiết bị bỏ qua trong đó tự nhiên sẽ được tự động bổ sung.
Chất kỳ diệu như Khí này thực sự có thể giúp chữa lành vết thương.
Nhưng bản chất truyền công chữa thương thật ra là mượn Khí của người khác, tiến hành dẫn dắt Khí trong cơ thể mình, sau đó vận chuyển trong kinh mạch đã được đả thông.
Những nơi đi qua sẽ được sửa chữa một chút, và các chất có hại cũng sẽ bị nuốt chửng.
Mà người bình thường chưa bắt đầu tu hành, kinh mạch sẽ vẫn bế tắc.
Lối vào của Hứa Nguyên chỉ có như vậy, Khí của Nhiễm Thanh Mặc đương nhiên không vào được, nếu cứ cố chấp xuyên vào kết quả chính là vỡ ra.
Theo đúng nghĩa đen.
Vỡ ra.
Biết được nguyên lý, sơn động càng trở nên yên tĩnh.
Suy yếu tựa vào vách đá lạnh như băng, Hứa Nguyên phát hiện trạng thái thân thể của mình kém hơn dự liệu, đến sức lực để cởi y phục ướt trên người cũng không còn.
Bởi vì phát sốt, bởi vì thoát nhiệt, hiện tại ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ, chưa hôn mê là đều nhờ ý chí cầu sinh của hắn đang chống đỡ.
Kiếp trước hắn đi thám hiểm cũng đã thoát nhiệt một lần, nhưng cũng may trong số những người đồng hành có bậc thầy sinh tồn nơi hoang dã đi cùng, khó khăn lắm mới có thể sống sót.
Còn bây giờ thì sao? Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh.
Nhiễm Thanh Mặc an tĩnh ngồi ở bên cạnh Hứa Nguyên, lông mày hơi nhíu lại, tựa như đang khổ não suy nghĩ xem giải quyết vấn đề con tin bị bệnh sắp chết như thế nào.
Bị một tảng băng không hiểu gì chăm sóc, Hứa Nguyên không tin bản thân ngủ xong còn có thể tỉnh lại.
Trong đầu dần điểm qua những cách nhóm lửa dã ngoại, nhưng cách nào cũng bị hắn loại bỏ.
Hoặc là không có công cụ, hoặc là không đủ vật liệu, ngay cả cây đánh lửa cơ bản nhất để lấy mồi, nhưng dưới tình trạng mưa nặng hạt thế này cũng khó mà tìm được củi khô cùng vụn gỗ phù hợp.
Trong lúc im lặng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút một.
Tầm nhìn trước mắt Hứa Nguyên dần dần trở nên ảm đạm, thân thể không khống chế được nữa liền ngã xuống mặt đất.
Hình ảnh trước khi tầm nhìn biến mất là hình ảnh nữ tử áo đen đứng dậy đi ra khỏi huyệt động.
Nàng... muốn đi đâu vậy? Suy nghĩ cuối cùng hiện lên, trước mắt hắn lâm vào một màu đen kịt.