Vì vết thương lành rồi. Ta có thể đưa ngươi ra ngoài. Đây là sự tự tin. Sự tự tin thuộc về bản thân nàng.
Hứa Nguyên liếc nhìn qua, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Ta biết viết thương của ngươi đã lành. Nhưng ngươi đã gặp Hứa Trường Ca bao giờ chưa?"
Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ trong chốc lát, đôi mắt sáng trong như ngọc thạch chớp chớp lóe lên, rồi lắc đầu:
"Hắn vẫn luôn luôn ở Đế Kinh, ta chưa từng nhìn thấy. Ý ngươi là hắn cũng sẽ tới?"
Sư phụ cũng nói qua, phủ Tướng Quốc có một trưởng công tử, người này còn thiên tài hơn cả nàng.
Có một điểm chung với nàng, năm mười sáu tuổi, Hứa Trường Ca đã đột phá cảnh giới đại tông sư.
Tuy nhiên, có điều đáng tiếc là sau đó thì không còn tinh tiến nữa. Đến hiện giờ thì Hứa Trường Ca đã kẹt lại ở cảnh giới đại tông sư đó mười bốn năm.
Có mười bốn năm tích lũy, chắc hẳn thực lực Hứa Trường Ca sẽ rất mạnh. Nhưng nàng vẫn có khả năng đối phó được, một cách khó khăn, hoặc ít nhất cũng có thể chạy trốn.
Hiện tại, kinh mạch của Hứa Nguyên đã có thể miễn cưỡng tiếp nhận nguyên khí của nàng. Lúc trốn chạy thì có thể dùng khí của nàng đẩy vào trong kinh mạch của hắn, tạm thời giữ cho hắn không bị "áp suất không khí" tạo thành bởi tốc độ cao làm cho bị thương.
Bởi vậy, nàng tự tin ở trong hoàn cảnh bị vây công có thể mang theo Hứa Nguyên chạy đi.
Hơn nữa, ở chỗ này tu luyện dưới tác dụng của Cửu Hoàn Đan, một tháng này tu vi của nàng có sự tiến bộ rất lớn.
"Ừm.. Quả thực là hắn sẽ tới"
Hứa Nguyên nhìn sâu vào mắt nàng, có phần bất đắc dĩ nói tiếp:
"Nhưng ngươi có biết không?"
"Biết cái gì?"
"Mười năm về trước, Hứa Trường Ca đã đột phá tới cảnh giới Nguyên Sơ cảnh"
Vừa nói xong, sơn động chìm vào yên tĩnh tuyệt đối.
"..."
Đôi mắt trong veo đượm chút u tịch của Nhiễm Thanh Mặc hơi rũ xuống.
Hứa Nguyên có thể cảm nhận được tâm tình của cô, khẽ mở miệng cười rồi cảm thán:
"Thực ra, nếu Nhiễm cô nương muốn dùng mạng của Hứa Trường Thiên uy hiếp người kia, ở một khía cạnh nào đó có thể thực hiện được. Người kia thực sự rất quan tâm đến thân nhân, nếu không thì cũng không để Hứa Trường Ca tới đây"
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nhiễm Thanh Mặc, ngừng lại một chút rồi nói:
"Nhiễm cô nương, bây giờ ngươi còn nghĩ rằng mình có thể chạy được hay không? Dùng thân thể ta làm con tin để uy hiếp chạy đi cũng được?"
Nhiễm Thanh Mặc im lặng.
Hứa Nguyên cũng chậm chạp khép lại đôi mắt, lâm vào trầm tư.
Bầu không khí ảm đạm, cùng với sự tuyệt vọng bỗng nhiên tràn ngập động phủ chật hẹp mờ ảo.
Lúc ban đầu trong trò chơi "Thương Nguyên", "Boss siêu cấp" cần người chơi phải bật hack mới đánh bại được chính là trưởng tử của Tướng quốc – Hứa Trường Ca!
Dưới sự phẫn nộ ngập trời của Tướng quốc, vị trưởng công tử này một đường đuổi giết Nhiễm Thanh Mặc. Cuối cùng, đuổi tới sát biên giới Đại Viêm đến một di chỉ thần bí tên là "Táng thôn" đã ngăn chặn được nàng.
Trận chiến diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Chiêu thứ nhất, thanh kiếm đen tuyền của nàng phiêu phiêu mà rời khỏi tay.
Chiêu thứ hai, Nhiễm Thanh Mặc bay ngược ra phía sau, thân hình mành khảnh ngã nhào trên mặt đất.
Hai chiêu. Kết thúc chiến đấu.
Không có một chút cơ hội đánh trả nào. Thậm chí ngay cả cơ hội xuất kiếm của Nhiễm Thanh Mặc cũng không có, ngay lập tức bị thương trầm trọng dưới tay vị trưởng công tử kia.
Thực lực chênh lệch quá lớn khiến người ta hít thở không thông.
Động phủ yên tĩnh ngột ngạt, không khí mang theo mùi vị của tử vong không biết kéo dài trong bao lâu.
Hứa Nguyên chậm rãi mở đôi mắt, nói:
"Nhiễm cô nương, chúng ta bắt đầu đi thôi"
Giọng nói rất nhẹ nhàng. Nhưng lại đến cảm giác vô cùng kiên định.
Bởi vì chỉ có cách tu luyện công pháp kia, hắn mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
"..."
Hai mắt Nhiễm Thanh Mặc lấp lóe, đôi môi đỏ mọng khẽ mím chặt như ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn"
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Lúc trước ta cũng nói rồi. Đừng nói "cảm ơn", hai từ này thực sự rất vô dụng"
Nhiễm Thanh Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt hắn, trầm mặc trong giây lát:
"Vậy ta lại nợ ngươi một ân tình"
Hứa Nguyên nghe thấy vậy, nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói:
"Nhiễm cô nương, một khi nợ nhân tình quá nhiều, không có cách nào hoàn trả thì cuối cùng cũng chỉ có thể đem chính mình mang ra trả. Hơn nữa chuyện này cũng là ngươi giúp ta, mà ta lựa chọn mạo hiểm như vậy cũng là vì tính mạng của bản thân, cho nên ngươi không cần nợ thêm ân tình như vậy"
Đôi mắt ngọc của Nhiễm Thanh Mặc vẫn cứ nhấp nháy, kiên trì nói:
"Phải nợ"
Bốn mắt nhìn nhau, thời không như ngừng chảy.
Cuối cùng Hứa Nguyên thở dài ra một hơi:
"Vậy theo ý cô. Hiện tại có thể bắt đầu chưa? Thời gian không còn nhiều nữa"
Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, một bàn tay ngọc ngà chậm rãi giơ lên nắm lấy cổ tay Hứa Nguyên.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, qua tiếp xúc da thịt mà truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Hứa Nguyên đưa mắt nhìn nàng, bình thản hỏi:
"Ngươi định dùng phương pháp gì?"
Nhiễm Thanh Mặc thấp giọng giải thích:
"Ta sẽ dùng nguyên khí tạo ra một lớp huyền băng bao phủ lấy ngươi, đồng thời truyền nguyên khí, liên tục giúp ngươi chữa thương"
Hứa Nguyên thoáng chút suy tư.
Ở thời điểm hiện tại, dưới tình huống có nguyên khí tồn tại trong thể nội của hắn, hai người có thể sử dụng thủ đoạn truyền công chữa thương.
Dừng lại suy nghĩ trong đầu, Hứa Nguyên khẽ vuốt vuốt cằm tỏ vẻ đã sẵn sàng.
Lặng lẽ không có một chút thanh âm nào, chỉ chớp mắt đã xuất hiện hàn khí âm trầm bên trong động phủ chật chội. Như có một đám mây mù lạnh lẽo nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, thậm chí khiến cho mặt nước của dòng linh tuyền ngưng tụ thành một tầng băng sương mỏng manh.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy từ cổ tay mình truyền đến một cỗ khí lạnh, lan tỏa khắp tứ chi bách hải rồi dần dần như chìm vào trong hầm băng vạn năm, muốn đông cứng đến cả xương tủy.