Lời nói vừa dứt, Nhiễm Thanh Mặc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà nghiêm túc của chàng trai trước mắt, từ ánh mắt hoàn toàn không nhìn ra giờ khắc này nàng đang suy tư điều gì.
Hứa Nguyên không hề thúc giục mà an tĩnh chờ đợi đối phương trả lời.
Không ai muốn chết, hắn cũng không ngoại lệ.
Tuy gia thế của vị tam công tử này có quyền lực chao đảo toàn bộ Đại Viêm, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Hiện tại dưới tình huống tứ cố vô thân, người mà Hứa Nguyên có thể dựa vào, ngược lại chỉ có Nhiễm Thanh Mặc đã bắt cóc hắn ở trước mắt.
Những người khác muốn giết hắn, nhưng nàng, vẻn vẹn chỉ bắt cóc tống tiền.
Sau khi Diễm Linh mãng chết, máu tươi tuôn ra ào ào như là nham thạch nóng rực, bốc lên từng luồng hơi nước hừng hực trong đêm mưa mùa đông lạnh lẽo, cách biệt tất cả cảnh tượng đìu hiu bên ngoài động.
Trong lúc trầm mặc, "Được, ngươi nói."
Giọng nói hờ hững của Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi vang lên trong sơn động an tĩnh.
Hứa Nguyên hơi thở dài một hơi.
Hắn thật sự có chút sợ hãi rằng vào lúc này, đối phương lại cho hắn một gậy.
Cẩn thận lựa lời, Hứa Nguyên nhìn qua nàng, nói khẽ:
"Nhiễm cô nương, điều ta muốn nói rất đơn giản, vì mạng của ta và mạng của ngươi, chúng ta tốt nhất là nên hợp tác."
Nhiễm Thanh Mặc lẳng lặng nhìn hắn , chờ hắn nói tiếp.
Hứa Nguyên thấy thế, liền mở giọng nhỏ nhẹ trần thuật:
"Ta biết dựa vào thân phận tù nhân hiện tại của bản thân thì nói những lời này có thể có chút đi quá giới hạn, nhưng mà vừa rồi Nhiễm cô nương ngươi cũng nhìn thấy, nếu không phải nhờ ngươi xuất thủ, hiện tại ta đã chết rồi."
Dừng lại một chút, khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên thành một nụ cười tự giễu:
"Ta biết bởi vì phụ thân nên trên đời này có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng ta cảm thấy một yêu thú sinh sống ở Vạn Hưng sơn mạch hẳn là còn không đến mức chịu đến ảnh hưởng của hắn."
Nói rồi Hứa Nguyên nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc:
"Thế nhưng con cự mãng này lại muốn giết ta, Diễm Linh mãng trời sinh tính sợ chết đến cực điểm dưới tình huống đã bị ngươi đâm xuyên qua bảy tấc rồi mà vẫn muốn liều chết giết ta."
"Nhiễm cô nương, ngươi không cảm thấy việc này rất kỳ quái sao?" Tiếng mưa rơi liên tục khẽ vang lên, trong động vô cùng yên lặng.
Đôi mắt tĩnh lặng của Nhiễm Thanh Mặc hơi lấp lóe, khẽ vuốt cằm.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi:
"Có người muốn ta chết trên đường bị ngươi bắt đi."
"Nếu như ta chết ở đây, phụ thân chắc chắn sẽ ngầm thừa nhận là ngươi giết ta."
Dừng một chút, Hứa Nguyên nói ra từng chữ:
"Ngươi cũng sẽ chết."
Ngươi gái luôn mặc đồ đen, tính tình nhạt như nước này thật sự rất mạnh.
Nhưng người mạnh ở phương thế giới này lại không chỉ có một mình nàng, bắt cóc Hứa Trường Thiên đi rồi khiến hắn mất mạng, chính là khởi đầu cho cái chết của nàng.
Trong Thương Nguyên, thật ra Hứa Nguyên rất ưa thích nhân vật Nhiễm Thanh Mặc này.
Nàng được xem như là một nửa nhân vật nữ chính, sở dĩ xem như một nửa là bởi vì mỗi lần nàng đều sẽ chết trước khi cùng người chơi nảy sinh tình cảm, ngay cả mạng che mặt cũng chưa từng tháo xuống đã vội vàng chết đi.
Trong hai mươi lăm kết cục của Thương Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc chỉ có một kết cục ẩn chính thức là trốn xa ra hải ngoại, nhưng mà điều kiện tiên quyết để đạt được kết cục ẩn này lại là cần người chơi chủ động bật hack.
Cày thuộc tính đến hạn mức cao nhất, cưỡng chế đánh bại một con BOSS mà vào lúc ấy người chơi trăm phần trăm không thể nào đánh bại được, mới có thể cứu nàng.
Hứa Nguyên đã từng cảm thấy cái kết cục ẩn này rất thú vị.
Vận mệnh của nhân vật sẽ vì lựa chọn của người chơi mà thay đổi, nhưng tác dụng của sự thay đổi này lại là có hạn, trừ phi ngươi bật hack.
Nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy nàng và nguyên thân này của hắn trên một ý nghĩa nào đó thì đều là nhân tài như nhau cả, hai mươi lăm kịch bản thì chết cả hai mươi lăm lần.
Nhiễm Thanh Mặc không nói gì, đôi mắt đang lộ ra cũng không có chút thay đổi tâm trạng nào.
Không có chút dao động đối với uy hiếp tử vong mà Hứa Nguyên nói ra.
Hứa Nguyên ý thức được cách nói này dường như không có tác dụng gì đối với dạng người như Nhiễm Thanh Mặc, hít sâu một hơi, đổi chủ đề:
"Nhiễm cô nương, ngươi bắt ta là vì bốn vạn đệ tử Kiếm Tông kia, đúng không?" Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc khẽ động, không khí ấm áp trong sơn động dường như cũng giảm xuống một chút theo.
Hứa Nguyên thấy thế liền hiểu rõ trong lòng, tiếp tục thấp giọng nói:
"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta không hỏi dò nguồn tin tức của ngươi, ngươi cũng đừng thăm dò vì sao tên phế vật như ta lại biết được tin tức này, hiện tại chúng ta đang ở trên một cái thuyền, truy cứu đến cùng không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Ánh mắt của Nhiễm Thanh Mặc thả lỏng ra trong chớp mắt.