Huyết sắc hỏa diễm dọc theo dây mây thiêu đốt thẳng lên, nhanh chóng đốt đến cuối nơi Hứa Trường Ca!
Mà Hứa Trường Ca vẫn ngồi tại chỗ như trước, yên lặng chờ huyết sắc hỏa diễm kia thiêu đến cuối, thờ ơ huyết diễm quỷ dị nhảy nhót trong tay mình.
Nhìn ngọn lửa này, con ngươi sâu thẳm của Hứa Trường Ca hơi kinh ngạc, tiện tay nhéo một cái, hỏa diễm nháy mắt tiêu tán:
"Công pháp này...không tệ đấy."
Hứa Nguyên há miệng đang muốn nói, nhưng lời còn chưa nói ra, Hứa Trường Ca ở đối diện liền đứng lên vung vung tay áo.
Thoáng chốc, từng cơn lốc sinh ra từ bốn phương tám hướng, thân thể Hứa Nguyên lập tức giống như một chiếc thuyền con trong cơn bão trên biển, không khống chế được bay về phía Hứa Trường Ca.
Cuối cùng, hắn treo lơ lửng trên không trung cách Hứa Trường Ca hai thước.
Hứa Trường Ca chắp tay mà đứng, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Nguyên giãy giụa muốn nói chuyện, nhưng giờ phút này lại phát hiện hắn bị Hứa Trường Ca đè ép ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Không nói lời nào, nhìn thẳng vào nhau.
Một lúc lâu sau, Hứa Nguyên nghe theo tiếng lòng mà dời tầm mắt.
Hắn mơ hồ cảm giác được nếu tiếp tục nhìn nhau như vậy, đại ca ở trước mắt này sẽ treo hắn lên mà đánh.
Khi Hứa Nguyên đang miên man suy nghĩ, Hứa Trường Ca cũng dời mắt đi, hướng về Giác Tính, nhẹ giọng nói:
"Giác Tính đại sư, phiền ngài giúp Trường Thiên kiểm tra thân thể một chút."
Nghe được cái tên Giác Tính này, Hứa Nguyên nháy mắt thu hồi suy nghĩ đang phát tán, trong lòng hơi lạnh.
Giác Tính đại sư chính là một trong vài tu giả có thể kiểm tra sự tương dung giữa ý hồn và thân thể.
Nói là kiểm tra thân thể, nhưng Hứa Trường Ca đang hoài nghi thân phận của hắn.
Tại sao?
Là bởi vì công pháp của hắn?
Hay là bởi vì hành động uy hiếp tự sát của hắn?
Nhưng trong trí nhớ, trước kia nguyên thân cũng đã từng làm loại chuyện hoang đường như uy hiếp tự sát.
Không kịp suy nghĩ nhiều, một người đầu trọc khuôn mặt hiền lành chậm rãi đi tới gần Hứa Nguyên đang treo giữa không trung.
Hắn hơi khom người, chắp hai tay trước ngực thi lễ với Hứa Nguyên:
"Tam công tử, cho phép bần tăng mạo phạm."
Khẽ giơ tay lên, một cỗ nguyên khí khó hiểu đã cách không xâm nhập vào trong cơ thể Hứa Nguyên.
Cỗ nguyên khí này không đi dọc theo kinh mạch, mà là dọc theo một lộ tuyến quỷ dị đi vào trong cơ thể hắn.
Mặc dù biết đại khái Giác Tính kiểm tra không ra cái gì, nhưng vì càng thêm phù hợp với tính cách nguyên thân, Hứa Nguyên vẫn bắt đầu vận công chống cự sự xâm lấn của cỗ nguyên khí này.
Mà kết quả hiển nhiên vô dụng, cỗ nguyên khí cổ quái này vẫn xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong lúc nhất thời, trên ngọn núi lâm vào yên tĩnh.
Mà theo cỗ nguyên khí cổ quái này không ngừng thấm vào trong cơ thể Hứa Nguyên, thần sắc trên khuôn mặt Giác Tính cũng càng ngày càng kinh ngạc.
Mà Hứa Trường Ca ở một bên thấy sắc mặt Giác Tính, ánh mắt cũng càng ngày càng âm trầm.
Một lúc lâu sau.
Giác Tính chậm rãi lui về phía sau một bước, hướng về Hứa Nguyên thi lễ xin lỗi lần thứ hai.
Xoay người nhìn về phía Hứa Trường Ca ở một bên, Giác Tính hơi muốn nói lại thôi.
Hứa Trường Ca tựa hồ là đã chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, thanh âm bình thản lộ ra chút âm lãnh:
"Giác Tính đại sư, có phát hiện gì ở trên người Trường Thiên cứ nói thẳng cũng không sao."
Nói xong, hắn còn nghiêng mắt liếc nhìn Hứa Nguyên giữa không trung.
Giác Tính nghe được thanh âm của Trưởng công tử hơi sửng sốt, chợt lập tức ý thức được biểu tình của mình tựa hồ là khiến vị Trưởng công tử này hiểu lầm, vội vàng mở miệng nói:
"Trưởng công tử, thân thể Tam công tử không có gì đáng ngại, chỉ là..."
Nghe được không ngại, đáy lòng Hứa Trường Ca tựa hồ là có thứ gì đó hạ xuống, ánh mắt lập tức trở nên bình thản, hỏi:
"Chỉ là cái gì?"
Giác Tính nghiêng mắt nhìn thoáng qua Hứa Nguyên bị treo giữa không trung, thoáng châm chước, nhẹ giọng nói:
"Chỉ là Tam công tử, ừm..."
Dừng một lúc nửa ngày, Giác Tính mới có chút không xác định nói:
"Hiện tại Tam công tử...hình như...ừm, hình như thành Tiên Thiên Đạo Thể."
"Cái gì?"
Nghe được Tiên Thiên Đạo Thể, gương mặt luôn luôn khiêm tốn công tử như ngọc của Hứa Trường Ca rốt cuộc lộ ra kinh ngạc.
Ngay sau đó.
Hứa Nguyên cảm giác toàn thân buông lỏng, thân thể trực tiếp rớt xuống dưới.
Bất quá còn chưa chạm đất, một cỗ gió nhu hòa đã nâng hắn lên.
Ngay sau đó, một cỗ nguyên khí to lớn màu xanh tràn vào trong cơ thể hắn như nước lũ.
Cảm giác xâm lấn quen thuộc truyền đến lần thứ hai, Hứa Nguyên đã không muốn phản kháng.
Hiện tại hình như gặp phải ai cũng có thể dùng nguyên khí tiến vào trong thân thể hắn đi hai vòng.
Một lát sau.
Nguyên khí màu xanh rời khỏi.
Hứa Trường Ca lui về phía sau hai bước, nhìn không chớp mắt đánh giá Hứa Nguyên từ trên xuống dưới.
Giờ phút này thân thể Hứa Nguyên đã khôi phục tự do, gồng cổ nhìn đại ca, học theo giọng điệu nguyên thân:
"Hứa Trường Ca, ngươi xem cái gì? Bây giờ ta là Tiên Thiên Đạo Thể, chờ tu vi của ta đuổi kịp ngươi, ngươi chết chắc!"
Nghe vậy, khóe môi đơn bạc của Hứa Trường Ca khẽ nhếch lên, tựa hồ muốn cười, nhưng nhịn xuống.
Cuối cùng, hắn vung tay áo, một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong khoang mũi:
"Chỉ bằng tên phế vật như ngươi?"
"Đạt được chút cơ duyên cái đuôi đã vểnh lên trời, bởi vì những chuyện rắc rối trong thành Tĩnh Giang của ngươi, hại phụ thân phải hưng sư động chúng như thế đến cứu ngươi!"
"Thôi khỏi đi, nói nhiều với ngươi cũng vô ích, Ảnh Nhi! Mang roi của ta đến đây!"
Loại chuyện trưởng bối đánh vãn bối này, Hứa Nguyên đã không còn kinh ngạc nữa.
Bởi vì tính cách, trời sinh mê chơi, ở kiếp trước hắn gần như là bị ông già đánh từ nhỏ đến lớn.
Tiểu học trung học cơ sở thích gây chuyện đánh nhau, cấp ba yêu sớm bị nhà gái tìm tới nhà, đại học trực tiếp đi du lịch hoang dã, ra ngoài chơi một vòng, hơn một tháng ở trong trường cũng không gặp được ai.
Mà những chuyện này mỗi một lần bị ông già bắt được, là lại đánh đập một lần.
Dần dần Hứa Nguyên cũng quen.
Chọc không nổi, hắn còn trốn không được ư?