Nghiên cứu kĩ nước suối trong linh tuyền một phen, Tô Đan Hồng còn uống mấy ngụm, ngoại trừ thanh mát ra thì không có công dụng gì đặc biệt khác.
Tô Đan Hồng liền mặc kệ, cầm theo tiền rồi khóa cửa lại đi lên trấn trên.
Đời trước Tô Đan Hồng chân không bước ra khỏi cửa, cuộc sống chỉ giới hạn trong nhà, mười sáu năm hữu hạn nhân sinh, cô ra cửa bất quá chỉ có ba lần.
Sinh thần năm tám tuổi, nương nàng mang nàng đi miếu cầu nguyện, hy vọng nàng trưởng thành khỏe mạnh.
Sinh thần năm mười hai tuổi, nương nàng mang nàng đi miếu cầu lương duyên, hy vọng nàng có thể tìm được một nhà chồng tốt.
Lần gần đây nhất là năm mười lăm tuổi, không phải sinh thần nàng, nhưng nương nàng chịu không nổi nàng mè nheo đành dẫn nàng đi thắp hương.
Ba lần ra ngoài này, mỗi lần đều vội vàng trở về, bên cạnh cũng nhiều người đi theo.
Đời này cô thế mà có thể một mình lên trấn, dựa theo con đường trong trí nhớ, Tô Đan Hồng cứ đi, cô cảm thẩy bản thân mình dường như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cô muốn làm gì thì cứ tiến lên làm thôi.
Thật hạnh phúc quá đi!!.
Dựa vào trí nhớ cô biết được, chính sách tự do buôn bán mới được phê duyệt gần đây, trước kia quốc gia không cho phép, làm việc gì đều phải cẩn thận, nếu bị phát hiện sẽ đem ra đấu tố.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, có thể tự do mua bán, quốc gia cũng buông lỏng, trấn trên thực náo nhiệt.
Đi một giờ mới tới nơi, nói đến điểm này, cô không khỏi bội phục thể chất của thân thể này.
Nếu đổi lại đời trước, muốn cô đi đường thời gian dài như vậy thật làm khó cô mà.
Tô Đan Hồng theo dòng ký ức, vì để người dân tiện mua sắm, cửa hàng bách hóa lớn nhất trấn có hai tầng lầu lớn.
Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng Tô Đan Hồng vẫn một phen bổ sung kiến thức vì căn bản những thứ này không có ở Thiên triều của cô.
Ở chỗ này, phụ nữ xuất đầu lộ diện buôn bán là điều bình thường, hiện tại trời lạnh, cho nên mọi người đều mặc dày mấy lớp, đến mùa hè, mặc đồ lộ cánh tay không tính là chuyện gì lớn!
Nơi này căn bản không quá coi trọng cái gì thân thể tóc da được cha mẹ ban cho, dọc đường cô quan sát đàn ông trẻ nhỏ không một ai để tóc dài, còn có một vài phụ nữ còn không nuôi tóc.
Không giống nhau, thật sự không giống nhau.
Dù lúc trước ở nhà Tô Đan Hồng dựa vào trí nhớ đã mấy phần nhận ra được, nhưng hiện tại chân chính đứng tại cửa hàng bách hóa sầm uất, trước mắt là hàng hóa bắt mắt còn có người tới lui tấp nập, cô mới thật sự cảm nhận được sự bất đồng giữa hai nơi.
"Em gái, làm sao vậy? Như thế nào lại đứng đây ngây ngẩn một mình, có cần giúp đỡ gì không?" Một bà chị đi tới hỏi.
Tô Đan Hồng lúc này mới sực tỉnh, nhìn về phía chị gái kia cười cười: "Chào chị, em lần đầu tới cửa hàng bách hóa này, không nghĩ lại lớn như vậy, nhất thời hoa mắt chóng mặt."
Cũng khó trách, chị ta lần đầu tiên tới nơi này, mắt đều nhìn khắp nơi.
"Em muốn mua cái gì? Chị là nhân viên ở đây, có thể giúp em tìm đồ cần mua." Chị ta liền nói.
"Em cần mua ít vải." Tô Đan Hồng nói ra.
Đúng vậy, cô định mua vải may cho Quý Kiến Quân hai bộ quần áo, Quý Kiến Quân không có nhiều quần áo để thay đổi, hai bộ mặc xoay vòng, đã giặt đến nỗi bạc phếch.
"Mua vải? Em gái tìm đúng người rồi, chị bán vải nè, em qua đây với chị." Chị ta cười nói chỉ tiệm vải trên đường.
Cùng chị ta đi tới, Tô Đan Hồng cũng hỏi chị ta cách xưng hô, mới biết chị gái này mới công tác ở bách hóa năm đầu.
"Em gái Đan Hống, em may đồ cho ai?" Gì đại tỷ hỏi.
"Cho... Cho chồng em." Mặt Tô Đan Hồng hơi hơi đỏ lên.
Chi ta nghe vậy, liền cười.
Tô Đan Hồng đỏ mặt giải thích nói: "Chồng em tham gia quân ngũ, lần trước trở về chỉ mang hai bộ quần áo, đều giặt đến bạc màu, em tính làm cho anh ấy hai bộ mới."
Vị đại tỷ cười nói: "Em đừng hiểu lầm, chị không có ý chê cười em, đàn ông tham gia quân ngũ đều không dễ dàng gì, có nàng dâu nhỏ đâu lòng cho hắn thật quá tốt đi chứ."
Chị ta nhanh nhẹ cắt vải đủ để cô làm hai bộ quần áo, nói: "Hiện tại trời lạnh, trong nhà có áo len không? Có muốn mua len về đan áo cho chồng em không?"
"Áo len?" Tô Đan Hồng nhìn về phía bên cạnh chị gái kia có chiếc áo đang được làm dở nói: "Là cái này?"
"Đúng rồi, mặc vào ấm lắm." Chị ta lấy cho cô xem, nói.
"Chỉ là em không biết cách làm, chị gì ơi, chị có thể chỉ em cách làm được không?" Tô Đan Hồng nói: "Học xong, em sẽ mua len ở chỗ chị về đan."
"Được, lại đây, chị dạy em." Dù sao cũng đương lúc rãnh rỗi, bằng không cũng không chú ý đến em gái này đứng ngốc người chỗ kia lúc nãy.
Tô Đan Hồng đối với chuyện khác có thể không am hiểu lắm, nhưng đối với thêu thùa, cô tự tin mười phần.
Cho nên ngắn ngủi nửa ngày, cô cùng chị gái mới quen học đan áo len, cũng mua về không ít len sợi, đủ làm cho Quý Kiến Quân một cái áo len giữ ấm.
"Nếu không hiểu, có thể tìm người lớn trong nhà hỏi một chút khẳng định mấy bà đều biết, còn không được nửa, có thể lại tiệm bách hóa tìm chị." Chị ta vừa tiễn nàng vừa nói.
"Cảm ơn chị." Tô Đan Hồng nhất nhất đồng ý.
"Thật là một cô gái tốt, cũng không biết nhà nào có phúc cưới được." Bà chị nhìn cô rời đi cười nói.
Em gái này quả thật khiêm tốn hiếu học, hơn nữa cũng thực thông minh, học một hiểu mười, nói chuyện nhỏ nhẹ, mấu chốt là cái mông kia, vừa nhìn liền biết mén đẻ!
Tô Đan Hồng nào biết người ta đánh giá nàng "cao" như vậy, xách theo vải cùng len về nhà, liền thấy mẹ Quý mặt nghiêm nghị đứng ngoài cổng.
"Vừa mới đi đâu?" Quý mẫu vừa thấy cô trở về, chất vấn hỏi.
Bà tới đây đi đi lại lại một hồi mới thấy cô con dâu này về!
"Mẹ, con lên trấn mua ít đồ." Tô Đan Hồng nhìn thấy bà, hơi bất ngờ trải lời.
"Lại mua đồ?" mẹ Quý thiếu chút nữa xông lên chỉnh đốn một phen, nghĩ thầm con trai bà dãi nắng dầm mưa kiếm tiền dễ dàng sao, ngươi thì hay rồi mặc sức phung phí, vậy mà bảo sửa đổi rồi!
"Vâng, con thấy quần áo của Kiến Quân đã phai màu hết , có hai kiện mặc hoài, liền đi cắt ít vải, tính toán làm cho anh ấy hai bộ mới, nhân viên bán vải còn nói trời lạnh, có thể làm áo len, con liền ở lại một xíu cùng cô ấy học đan len, nên mới về trễ, làm mẹ đợi lâu." Tô Đan Hồng đẩy cửa ra nói, nói: "Mẹ, bên ngoài gió lớn, mau vào nhà đi."
Mẹ Quý theo vào nhà, nhìn thấy cô bỏ ra vải may cho nam cùng len sợi, bà còn sửng sốt một chút.
"Mẹ, uống chén nước ấm đi." Tô Đan Hồng rót ly nước ấm nói.
Mẹ Quý cầm ly nước ấm, nhìn con dâu, trong lòng phức tạp, bà thật sự không nghĩ tới con dâu lên trấn trên mua vải làm quần áo cho con trai, bà còn tưởng cô ta lại về nhà mẹ đẻ.
"Mẹ lại đây cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ bảo con hôm nay đừng nấu gì cả, mẹ nướng mấy cái bánh, lát nữa con qua lấy ăn qua bữa đi." Mẹ quý nói.
"Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý.
Lúc mẹ Quý đi, Tô Đan Hồng còn bưng một mâm sủi cảo đưa cho bà: "Kiến Quân gói không ít, mẹ lấy về ít cho ba, bánh lát nữa con qua lấy."
Mẹ Quý vốn không muốn nhận, nhưng nhìn con dâu thành ý, lúc này mới nhận lấy.
"Đúng rồi mẹ, mẹ xem giúp con nhà nào có chó con mới sinh, con muốn ôm một con về nuôi." Tô Đan Hồng nói.