Thấy mẹ Tô ra mặt, chị ta không dám nấn ná, xám xịt rời đi rồi.
Tô Đan Hồng tạm biệt mẹ Tô, liền mang theo trứng gà về nhà.
Vừa về nhà, Dương đại thẩm cách vách đang ôm một rổ đầy trứng gà chờ cô, thấy cô trở về chính là vui vẻ, chợt nhìn thấy trứng gà trong tay cô, khuôn mặt chốc lát cứng đờ.
"Sao vậy Dương đại thẩm?" Tô Đan Hồng cười hỏi.
Khi nghe nói cô có thể thêu thùa kiếm tiền, Dương đại thẩm cũng cố hết sức học, một trong những người ráng đến cùng, nhưng cuối cùng cũng không kiên trì học được, giải tán hết.
Muốn họ làm việc cả ngày cũng không sao, nhưng muốn họ cả ngày ngồi cầm kim chỉ, cũng hữu tâm vô lực, điều quan trọng là còn thêu không ra nổi một bông hoa.
Dù học thêu không thành, nhưng mối quan hệ giữa mọi người lại thêm thân.
Nhà lại gần Tô Đan Hồng, ngày thường ghé qua chơi lải nhải mấy chuyện linh tinh trong nhà.
"Đan Hồng, ta nghe nói cô mua về nhiều thịt, cháu trai ta lại thèm thịt, heo trong thôn đã giết thịt lâu rồi, ta tưởng muốn đem trứng gà qua đổi cân thịt, bất quá hiện tại xem ra cô không cần trứng gà." Dương đại thẩm thật đáng tiếc nói.
Nhìn trứng gà trong rổ của cô, cũng đến bốn năm cân đi, ước chừng đủ ăn tết rồi.
"Không sao hết, trứng gà có thể để lâu được, Dương đại thẩm con đổi đại thẩm ít thịt." Tô Đan Hồng nói, mở cửa cho bà vào.
Tiểu hắc nhe răng với Dương đại thẩm, Dương đại thẩm bị hù nhảy dựng, nhịn không được nói: "Tiểu hắc được cô nuôi thật tốt."
Tô Đan Hồng cười cười, ra hiệu cho tiểu hắc, lúc này nó mới cảnh giác liếc Dương đại thẩm một cái, tuy không nhe răng, nhưng cũng không quay về ổ chó.
"Cảnh giác ghê, ta đều qua lại vài lần vậy mà không nhớ mặt ta." Dương đại thẩm nói.
Tô Đan Hồng cười cười, dù là Quý mẫu tới thường xuyên, tiểu hắc lúc này mới nhớ kỹ người, mỗi lần Tô Đan Hồng không có ở nhà, mẹ Quý còn không vào được sân, tiểu hắc căn bản không cho phép, hơn nữa mỗi lần mẹ Quý lại đây, chưa vào nhà đã bị nó sủa hai tiếng nhắc nhở.
Còn những người khác, nó mặc kệ.
Ba mẹ Quý lúc ghé qua có cầm theo đồ ăn dụ tiểu hắc, xương đồ tiểu hắc cũng không nhìn một cái, đến nỗi Quý phụ liên tục khen chó tốt.
Tô Đan Hồng vào phòng bếp cắt cho Dương đại thẩm một cân thịt bò và một cân thịt dê.
"Đủ rồi đủ rồi, Đan Hồng cô cắt nhiều rồi." Dương đại thẩm vội vàng nói.
Bà mang lại đây chừng 6 cân trứng gà, nhưng mà sáu cân trứng gà cũng không đến một cân thịt bò cùng một cân thịt dê.
"Cứ mang về đi, Dương đại thẩm cùng đại bá cũng hầm canh bồi bổ thân mình." Tô Đan Hồng nói.
Dương đại thẩm không từ chối được, lúc này mới nhận, cũng không vội đi, cùng cô tán gẫu chuyện, phải nửa giờ sau mới trở về.
"Lấy nhiều thịt như vậy?" Dương đại thúc nhìn bạn già cầm hai cân thịt trở về, trừng mắt nói: "Bà không phải chiếm tiện nghi của người ta đó chứ?"
"Sao có thể , là Đan Hồng cắt cho ta, nói tôi lấy về hầm canh cho đại bá ông bồi bổ, con bé đây là biết năm đó Kiến Quân còn nhỏ rơi xuống nước ngày mùa đông lạnh cóng là ông nhảy xuống cứu." Dương đại thẩm cười nói.
"Đều là chuyện của mười mấy năm trước, sao còn nhắc tới?" Dương đại thúc tức giận nói.
"Thịt lấy cũng lấy rồi, chẳng lẽ kêu tôi giờ mang trả lại? Dù sao đều là hàng xóm cách vách, về sau có chuyện gì tôi sẽ sang giúp đỡ nó một chút." Dương đại thẩm nói.
Dương đại thúc lúc này mới thôi càm ràm.
Dương đại thẩm lấy dao với thớt ra bắt đầu chặt thịt, một bên nhịn không được nói: "Ông nói xem sao con người có thể nói thay đổi liền đổi ngay? Trước kia tôi còn thấy tiếc cho Kiến Quân, một tiểu tử tốt lại cưới cô vợ càn quấy như vậy? Hiện giờ ông xem, hiếu thuận vô biên, nhà lão Quý kia tôi thấy mùa đông này béo lên không ít đâu."
Có thể không mập sao? Con dâu có miếng thịt ăn liền nghĩ tới bọn họ, thường thường còn tự hầm một nồi thịt thơm ngào ngạt biếu qua để thêm đồ ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa qua trà cẩu kỷ táo đổ, bồi bổ mỗi ngày, không tốt lên mới lạ.
Tuy rằng quan hệ hai nhà khá tốt, nhưng bà nhịn không được trong lòng có chút chua.
Mình cũng có mấy đứa con trai, bốn con trai đã cưới vợ, nhưng bốn đứa này cộng lại không bằng một đứa kia.
"Cho bà nhiều thịt mà vẫn còn ghen tị? Trước kia mới gả qua, còn chưa có nghĩ thông suốt, hiện tại trưởng thành, rốt cuộc không giống nhau." Dương đại thúc nói.
Lại đi qua nhìn, vui vẻ: "Ôi, thịt nhiều như vậy?"
"Tôi xem cũng là nó cố ý kiếm chỗ nhiều thịt cắt." Dương đại thẩm cười cười, kỳ thật bà chỉ thuận miệng nói mấy câu vậy thôi, bà cũng không cần con dâu hiếu kính.
Hai người nói chuyện, bên này Tô Đan Hồng hầm cho tiểu hắc một ít thịt, còn cô chỉ chang ít canh vào cơm, dư lại đều cho tiểu hắc ăn, dù chỉ ăn như vậy, Tô Đan Hồng vẫn cảm thấy gần đây mình tăng cân.
Dùng nước linh tuyền hầm một nối thịt bò, thả xuống nhiều dược liệu, dùng thứ này làm bò khô, ba Quý thực thích, Quý Kiến Quân cũng thích, chờ anh ấy trở về làm nhiều một xíu cho anh nhắm rượu.
Rổ trứng gà của Dương đại thẩm Tô Đan Hồng lưu lại một nửa, một nửa mang qua Quý gia, nhiều như vậy cô với Kiến Quân ăn cũng không hết.
"Em chồng..."
Tới nhà ông bà Quý, gặp Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng cất tiếng chào, Quý Vân Vân hừ một tiếng trực tiếp quay đầu đi vô phòng.
Ba Quý không ở nhà, mẹ Quý vừa lúc ra thấy, mắng: "Không biết trên dưới gì hết!" Lại đối Tô Đan Hồng nói: "Đan Hồng con đừng để ý, con bé tính nó vậy."
Tô Đan Hồng cười cười, không nhiều lời, đem trứng gà cho bà: "Mẹ, mấy cân trứng gà này mẹ với ba cất ăn dần."
"Trong nhà còn mà, lần trước con đem qua vẫn chưa ăn hết, con để lại cho mình ăn nữa chứ." Mẹ Quý vội vàng nói.
Mẹ Quý có nuôi gà, chẳng qua mùa đông rồi đã giết thịt.
"Con cũng để vài cân, đủ con cùng Kiến Quân ăn." Tô Đan Hồng nói, đem trứng gà vô bếp lần lượt xếp vào rổ, nói: "Mấy cái trứng gà này ba mẹ đừng để dành, ăn hết rồi lại mua cái mới."
Cô cũng không lưu lại lâu, liền quay về.
Người vừa đi, Quý Vân Vân trong phòng chạy ra: "Mẹ, cô ta lần này mang sang cái gì?"
"Cô ta cái gì mà cô ta , đó là chị dâu ba con!" mẹ Quý trừng nàng nói: "Cầm vài cân trứng gà lại đây."
"Chỉ có trứng gà? Không đem thịt qua?" Quý Vân Vân nhíu mày nói.
"Đem thịt? Hôm nay mới đưa mẹ cầm về rồi còn gì." Mẹ Quý tức giận nói.
"Kia tính là gì, cô ta còn mang không ít đồ về nhà mẹ đẻ!" Quý Vân Vân nhấp nháy mắt: "Cưới bà vợ như vậy về nhà, anh ba đã cực chết rồi, còn cả ngày tiếp tế cho nhà mẹ đẻ!"
Mẹ Quý trực tiếp nhéo cánh tay cô ta.
"Mẹ, người làm gì, véo tay con làm gì!" Quý Vân Vân đau kêu thành tiếng, nhịn không được nói.
"Bạch nhãn lang, cho con ăn nhiều đồ như vậy đều uổng phí, mau cút về phòng cho ta, nhìn con thêm lần nào ta lại thấy phiền thêm lần đó!" mẹ Quý nhịn không được mắng.